
ời lăm phút, nếu đoạn xương cắm vào tim, anh
sống không quá một phút.” Chân Lãng nâng cổ tay, nhìn chòng chọc đồng hồ đeo
tay, “Nếu muốn chết thì cứ động cho nhiều vào, tôi ghi lại thời gian giúp anh.” (anh
xyz đã tử vong hồi….. Hắc hắc. Anh Lãng chơi quả này hiểm)
Nắm tay to lớn tươi sống dừng ngay trên không trung,
gã đàn ông giống như tượng gỗ, sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh biến tím,
cuối cùng trắng bệch, “Tôi, tôi…”
“Còn có.” Đôi môi tuấn lãng gợi lên một độ cong xinh
đẹp, “Tôi là bác sĩ, anh đuổi tôi đi chính là tự mình từ chối chữa trị, cho nên
bệnh viện không cần chịu trách nhiệm chữa trị quá trễ, nhớ gọi điện báo cho
người nhà, tiết kiệm phí tòa án sau này.”
Cánh tay dừng ở khoảng không cứng ngắc, không cong về
được, “Tôi, tôi làm thế nào bây giờ?”
Ánh sang phía sau mắt kính thoáng qua một cái, “Xem
tiếng kêu của anh vừa nãy cùng biểu hiện lâm sàng, có thể thật sự là gãy xương
sườn, nhưng cần phải kiểm tra thêm một bước.”
Hai má thô kệch gần như sắp chảy nước mặt, vặn vẹo
biến dạng, “Kiểm, kiểm tra cái gì?”
“Cái này tùy anh quyết định.” Chân Lãng nhìn nắm tay
giơ cao kia, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Nếu như anh gãy xương sườn thứ nhất hoặc
thứ hai, có thể làm gãy thêm xương quai xanh hoặc xương bả vai, còn có thể có
cắm vào trong ngực tổn thương động mạch, khí quản hoặc là rách khí quan, còn có
thể đâm vào tim, còn có thể tổn thương đến não; nếu như gãy xương sườn bên dưới
có thể đâm vào nội tạng, đặc biệt như gan, dạ dày, còn có thể vỡ thận, không
cẩn thận có thể đâm vào cột sống hoặc là gãy xương chậu, anh đừng lộn xộn, cẩn
thận xương gãy của anh trong động tác của anh không cẩn thận đâm chọc linh
tinh.”
“Anh, anh đừng nói nữa…” Nắm tay trong không trung
không ngừng run run, “Tôi kiểm tra, tôi kiểm tra toàn bộ, anh khai đơn kiểm tra
đi.”
“Vậy đi chiếu tia X kiểm tra, làm tiếp CT não bộ, siêu
âm B, cộng hưởng từ, để cho chắc chắn kiểm tra máu nữa đi.”
Không khí tháng tư không lạnh không nóng, người nào đó
chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mà lúc này lại đang ướt đẫm, mồ hôi từ hai bên
má trượt xuống, sắc mặt trắng nhợt tìm không được nửa điểm huyết sắc, “Vì sao
phải kiểm tra máu?”
“Tôi sợ trong nội tạng anh xuất huyết mất nhiều máu,
nếu phải làm thủ thuật lại kiểm tra không kịp, không bằng bây giờ kiểm tra luôn
đến lúc cứu anh cũng nhanh một chút.”
“Đi, tôi đi…”
Người nào đó mồ hôi chảy ròng ròng được hộ sĩ nhanh
chóng đẩy đi, nắm tay vẫn giơ cao không dám buông xuống, khi xe lăn ào ào vọt
vào trong thang máy, bé trai đang mút đầu ngón tay bên cạnh túm lấy áo mẹ ở bên
cạnh, tiếng nói ngọt lịm, “Mẹ nhìn, siêu nhân…” (Há
há há *ôm bụng*. Cười chết mất thôi “ta là siêu nhân Gao” ha ha ha)
“Hộ sĩ…” Người nào đó cho tới gần hạng mục kiểm tra
cuối cùng, xác nhận mình sẽ không bỏ mạng, mới dám buông xuống cánh tay đã cứng
nhắc không còn cảm giác, túm túm áo ướt nhẹp của mình, “Tôi hỏi một chuyện,
bệnh viện các cô có phải có một bác sĩ tên Chân Lãng hay không?”
“Bác sĩ Chân?” Hộ sĩ chớp đôi mắt dày đặc mascara,
“Anh nói chính là bác sĩ Chân vừa kê đơn kiểm tra cho anh?”
“Cái người lúc đầu?” Người đàn ông lật giở tầng tầng
lớp lớp đơn kiểm tra trong tay, ở cuối mục cuối cùng cũng tìm được một chữ ký rồng
bay phượng múa, yên lặng móc ví da dẹp lép chỉ còn một tầng, nhẹ hít hít cái
mũi, phát ra một tiếng than thở buồn bã, “Bọn họ hai cái nếu như liên thủ, một
đánh một cứu, so với Hoàng Thế Nhân còn đen
hơn, cướp tiền a…” (kẻ
thuộc gia cấp thống trị ngày xưa, chuyên bóc lột)
Mà lúc này người nào đó so với Hoàng Thế Nhân còn đen
hơn đang đứng ở cửa sổ văn phòng của mình, ánh mắt mỉm cười.
Phố đối diện, một bóng người mạnh mẽ ra khỏi cửa hàng,
vài bước vượt qua dòng xe cộ, một tay giữ hàng rào chắn, nhảy qua, rơi xuống
đất, hai bước nữa tiến thẳng tới cửa bệnh viện, trong nháy mắt đã không thấy
bóng dáng.
“Bác sĩ Chân.” Trên cửa truyền tới hai tiếng gõ.
Trang điểm tinh xáo, nụ cười vừa đúng thể hiện tu
dưỡng của cô, tóc dài rơi lả tả làm tăng thêm vài phần phong tình, toàn thân
trên dưới không chỗ nào không phải hàng hiệu, Vương Thiếu Hoàn lúc này nhìn qua
vài phần thành thục, “Ông nội em hai ngày nữa trong nhà mở tiệc chúc mừng bình
phục, hy vọng bác sĩ Chân có thể ghé qua.”
Cô nói chuyện khách khí, rất cẩn thận che đậy sự vui
vẻ trong mắt, chờ đợi phản ứng của Chân Lãng.
Cô xem xét, đôi môi tuấn lãng kia có một nụ cười rất
nhỏ, càng ngày càng lớn.
Cũng biết, không ai không muốn leo lên quyền thế nhà
cô, cũng sẽ không có ai cự tuyệt lời mời của cô. (linhlu:
chị này có ý đồ xấu với Lãng ca nha…. Sâu:
chẹp chẹp. đấy là tất nhiên thôi)
Còn chưa đợi được Chân Lãng lên tiếng, phía sau cô
bỗng nhiên truyền tới một lực rất mạnh, đẩy thẳng cô áp sát lên cửa, hai cái
bánh bao trước ngực cấp tốc dính bẹp dí lên cửa.
“Này!” Tiếng nói thô ráp không chút lịch sự, bàn tay
dùng sức đập lên cái bàn trước mặt Chân Lãng, tiếng nổ lớn khiến cho tất cả đồ
vật trên bàn này lên một cái, “Tối nay, anh tới chỗ