
lưng xiết chết
chính mình, ngược lại Chân Lãng trừ một cái liếc mắt thản nhiên thì không có
chút phản ứng dư thừa.
Lâm Tử Thần tức giận đến choáng váng tìm Cổ Thược muốn
hỏi rõ ràng, ai biết miệng cũng chưa mở đối phương đã qua một vai ném anh xuống
đất, bỏ lại một câu nói mà đến nay anh vẫn khắc thật sâu tại đáy lòng.
“Ai bảo anh quen biết Chân Lãng.”
Chỉ bởi vì quen biết Chân Lãng, lần đầu động tâm của
anh lập tức chết non như thế; chỉ bởi vì quen biết Chân Lãng, thanh danh cả đời
của anh lập tức bị hủy hoại; chỉ bởi vì quen biết Chân Lãng, anh phải trở thành
trò cười cho đến tận bây giờ? Chỉ là quen biết a, có cái gì không đội trời
chung khiến cho cô ấy tức giận lớn như thế?
“Còn nói lại chuyện năm ấy?” Lâm Tử Thần cảm thấy lạnh
toát sống lưng, “Bạn gái của cậu cũng chia tay, không thấy tiếc sao?”
“Đáng tiếc sao?” Chân Lãng không đáp mà hỏi ngược lại,
không nói rõ ràng.
Bạn học kiêm bằng hữu tám năm, Lâm Tử Thần rất rõ Chân
Lãng không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, nhưng trong lòng nín nhịn buồn bực
nhiều năm như thế thật không vui.
“Cậu có thể cảm thấy không có bạn gái không đáng tiếc,
cậu có thể cảm thấy không có thanh danh không đáng tiếc, nhưng còn thanh danh
của tôi thì sao? Bị ghép với cậu thành một đôi như thế, tôi rất ủy khuất.”
Giọng của anh bất giác cao lên dẫn đến vô số ánh mắt bên cạnh, những ánh mắt lộ
đủ vẻ phức tạp quỷ dị.
Đè thấp giọng nói, anh hung hăng trừng mắt nhìn Chân
Lãng, “Cậu lúc đó có thể giải thích hiểu lầm, thậm chí có thể không giải thích,
nhưng cậu có phản ứng gì? Nói ừ, cậu nói ừ! ! !”
“Ừ.” Vẫn là cái chữ uể oải, Chân Lãng khẽ nâng lông
mày, “Hôm nay cậu tìm tôi để nói ủy khuất tám năm trước?”
Lý trí bỗng nhiên quay trở về, suất ca phát điên chớp
mắt biến trở lại vẻ mặt nghề nghiệp bình tĩnh tỉnh táo, “Giáo sư mở bệnh viện
thẩm mỹ, hy vọng chúng ta lúc rảnh rỗi có thể tới hỗ trợ, tôi đến hỏi ý kiến
cậu.”
“Thẩm mỹ?” Chân Lãng nhăn trán, trầm ngâm, “Tôi là bác
sĩ phẫu thuật lồng ngực.”
“Nhưng cậu đã lấy được chứng nhận…” Lâm Tử Thần không
chút lưu tình chọc phá không cho Chân Lãng lấy cớ, “Ông ấy là giáo sư hướng dẫn
chúng ta, về tình về lý đều không tiện từ chối.”
Chân Lãng cười cười, “Cậu không phải đã quyết định rồi
sao? Vậy còn hỏi tôi, việc này chỉ cần điện thoại cho tôi biết là được, cần gì
phải hẹn riêng để hỏi?”
Lâm Tử Thần tức giận trừng mắt liếc anh một cái, “Hai
tháng không gặp, cứ nghĩ tôi nhớ cậu là được.”
Ánh mắt quỷ dị lại quét đến lần nữa, Lâm Tử Thần bỗng
nhiên choàng tỉnh, bắn lên từ trên ghế, cong người. Túm đuôi chạy trốn.
Cổ Thược hất tóc lau lau thân thể, tai nghe điện thoại
trong phòng khách đang đổ chuông, cô tùy tiện chụp lấy áo choàng chạy ra ngoài,
ngả người trên sofa với tay lấy điện thoại.
Khi
Chân Lãng đi qua cửa, trước mặt đối diện với hai chân thon dài, còn có cái mông
đang nhô cao, áo choàng rộng thùng thình rũ xuống, phong cảnh trong lỗ hổng
nhìn không xót thứ gì. (Ớ !!! Phong cảnh, chỉ là phong cảnh ý
mà. Phù *vuốt trán*)
Cổ Thược đang tập trung toàn bộ tinh thần để nghe ma âm
từ đầu kia điện thoại truyền đến não, tiếng nói khuếch đại khiến cho cô mấy lần
nhìn vào điện thoại hoài nghi nó có phải hỏng rồi hay không, căn bản không chú
ý tới có người vào cửa đang đứng sau mình, nhìn mình với ánh mắt cổ quái.
“Này, con gái a, lão cha con trật tay rồi, mẹ hai ngày
nữa mới đến.” Câu nói nhanh chóng lưu loát rất thích hợp với phong cách của Cổ
mụ mụ, khai báo hoàn tất.
Cổ Thược ngẩn ra, trước khi lão nương của mình ngắt
điện thoại vội vã lên tiếng, “Cha đau tay? Có nghiêm trọng không? Có cần tới
bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không có chuyện gì.” Giọng nói Cổ mụ mụ so với Cổ
Thược thoải mái hơn chục lần, “Hôm qua ông ấy cùng người ta chơi mười sáu ván
mạt chược, đánh quá lâu cánh tay rút gân.” (ÔI
trời ạ, Ha ha, lý do…. Há há)
Đánh mạt chược tới mức cánh tay rút gân?
Đang thuận tay cầm một quả đào mật trên bàn gặm một
miếng, Cổ Thược thở phào một hơi, hột đào mắc nghẹn trong cổ họng, ho sặc thật
lâu mới phun ra được.
Dùng sức hít một ít không khí trong lành, cô không
nhịn được rống giận, “Ông ấy đánh mạt chược làm tay rút gân mẹ làm gì mà phải
tới muộn những hai ngày?”
“Bởi vì ông ấy ngày mai còn hẹn người ta đánh tiếp,
bây giờ mẹ đánh còn ông ấy nhìn, thật lâu mới có cơ hội, mẹ làm sao có thể bỏ
qua?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh thúc giục ra bài, Cổ Thược giữ
điện thoại, chỉ nghe đầu kia lộn xộn hai ba câu, “Năm vạn, điện thoại đường dài
rất đắt, ai ai, tôi xuống bài…”
Đô… Đô… Đô…
Mờ mịt trừng mắt nhìn điện thoại, Cổ Thược khóc không
ra nước mắt.
Cô đã sớm qua cái tuổi làm nũng mẹ vội vàng mong được
lão nương thăm nom, chỉ là lý do này —— cô quả nhiên là nhặt được ở thùng rác,
nào có bà mẹ nào đối với mạt chược nhiệt tình yêu thương hơn cả con gái nửa năm
không gặp?
Ném hột đào trong tay nhắm trúng thùng rác đối diện,
tư thế xinh đẹp văng trúng mục tiêu.
Chân Lãng này cũng thật biết hưởng thụ, ngay cả đào
nhà h