
ỡ
rực sáng.
Ngón tay đè xuống khung cửa sổ, ánh mắt anh phóng sang
bên kia đường. Vị trí hài lòng ở tầng năm khiến anh dễ dàng đem phố đối diện
thu vào đáy mắt. Chỗ đó có quán cà phê phong cảnh tốt nhất thành phố, có nhà
hàng cơm tây ưu nhã nhất, còn có —— Girl Studio nổi tiếng toàn thành phố.
Xe cứu thương dừng bên cửa studio, không lâu sau dắt
theo những âm thanh xèo xèo oa oa chói tai hướng về phía cửa lớn bệnh viện của
anh, bên môi anh biến ra một nụ cười mười phần nghiền ngẫm, con mắt nhỏ dài mị
lên.
Không biết lại có tên nào xui xẻo gặp phải độc thủ.
Nhìn đồng hồ trên tường một chút, thời gian còn sớm,
không biết cái người kia có thể nghẹn đến lúc nào? Anh âm thầm suy đoán. Ngay
ngày hôm qua, anh nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân của mình, báo cho
biết Cổ a di chuẩn bị lên Bắc thăm hai người, chỉ sợ hôm nay người kia sẽ như
thùng thuốc nổ bốc lửa lập tức sẽ xuất hiện trong văn phòng mình.
Ngón tay nhấc lên mắt kính, xoay vòng vòng trong tay,
anh giữ nét cười tản mạn, vẻ mặt kia nhất thời làm tiểu hộ sĩ mang bánh ngọt
vào nhìn đến ngây người. “Chân, bác sĩ Chân…” Tiểu hộ sĩ lén lén cắn đầu lưỡi
của mình, không dám tin vào hai mắt mình.
Mắt kính quay trở lại trên sống mũi, bác sĩ trầm ổn
bình tĩnh lần nữa trở về, anh tiếp nhận bánh ngọt trong tay cô hộ sĩ, khách khí
mỉm cười, “Ăn sau đi, tôi đi xem Vương lão tiên sinh một chút.”
Một mùi Cổ Long Thủy nhàn
nhạt trong không khí lướt qua bên cạnh tiểu hộ sĩ, bóng người cao lớn trong
nháy mắt đã ra khỏi căn phòng, lưu lại tiểu hộ sĩ đang chớp đôi mắt đầy
mascara, trong mắt là một mảnh hoa mắt. (tên một loại
nước hoa)
Nụ cười, vẻ mặt vừa rồi, thật sự là Bác sĩ Chân sao?
Ngườibất cẩu ngôn tiếu, khách
khí hữu lễ Bác sĩ Chân sao? (biểu tình nghiêm túc, không
cười)
Cô nhất định là nhìn nhầm, nhất định nhìn nhầm.
Chân Lãng đi vào phòng phục hồi, hướng ông lão đang
làm kiểm tra gật đầu, “Vương lão tiên sinh, ngài đến tái khám, gần đây có chỗ
nào không khỏe không?”
“Rất tốt, đều rất tốt.” Ông lão vẫy vẫy cánh tay, cười
nhẹ nhàng, “Phải công nhận cậu là bác sĩ mổ chính ngoại khoa số một số hai toàn
quốc, tôi mời cậu là không sai, không sai, tôi nghe nói thủ thuật này có rất
nhiều rủi ro, nếu không phải cậu trấn định thì cái mạng già này của tôi đã đi
báo danh rồi, tuổi còn trẻ mà năng lực rất tốt, rất tốt…”
Chân Lãng chỉ cười cười, “Hộ sĩ khoa trương mà thôi,
không có mạo hiểm như vậy.”
Ông già nhìn Chân Lãng trong ánh mắt hết sức vui vẻ,
“Tốt, không kiêu căng không nóng nảy, có khí độ, tôi đã tầm tuổi này người khác
không dám chịu trách nhiệm, có nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu, cậu được
lắm.”
Chân Lãng nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh,
chỉ thực hiện trức trách của bác sĩ.
Vương lão tiên sinh vỗ vỗ cánh tay cô gái đỡ mình,
“Thiếu Hoàn, đây là Bác sĩ Chân, nếu không phải nhờ cậu ta, ông nội cháu đã
không có cái mạng già mà theo cháu trở về.”
Vương Thiếu Hoàn dậm mạnh chân, yêu kiều làm nũng
Vương lão tiên sinh, “Ông, không được nói lung tung, lão nhân gia ngài sẽ
trường mệnh bách tuế, sống đến một trăm lẻ hai tuổi.”
Vương lão tiên sinh cười ha hả, “Bác sĩ Chân đừng chê
cười, cháu gái này của tôi mới từ ngoại quốc trở về, đã lâu không thấy tôi, làm
nũng đâu.”
“Sẽ không.” Ngón tay Chân Lãng lật duyệt các hạng mục
kiểm tra, khách sáo trả lời.
“Bác sĩ Chân.” Vương Thiếu Hoàn đi tới trước mặt anh,
“Tình trạng phục hồi của ông nội em thế nào?”
Chân Lãng ngẩng đầu, cô gái trước mặt hai bàn tay cầm
túi xách nhỏ để trước người, nụ cười khả ái. Tiến tới trước mặt anh, tóc tơ rủ
xuống, cong cong giống như một con búp bê nhỏ tinh xảo.
Chỉ liếc mắt một cái, anh tiếp tục cúi đầu xuống,
“Không tệ, nhưng lão tiên sinh không thể mệt mỏi nữa, tốt nhất là có một chỗ
sơn thủy thanh tú để dưỡng bệnh.”
Vương lão tiên sinh mỉm cười gật đầu, Vương Thiếu Hoàn
đang muốn nói điều gì, ngoài cửa lại truyền tới một trận tiếng hét thô lỗ hòa
lẫn với tiếng cúi đầu rên rỉ, “Tiện nhân kia, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua
cho cô ta!” Trong tiếng mắng, tiếng đàn ông rống to truyền tới, “Bác sĩ đâu,
bác sĩ sao còn chưa đến? Khinh ông không có tiền phải không?”
Chân Lãng hữu lễ hướng ông già tỏ vẻ xin lỗi, ra khỏi
cửa.
Gã đàn ông nằm trên giường đơn một tay che ngực vừa
quát mắng, dọa nạt hộ sĩ đang đứng xa xa, anh ta hít vào một hơi sâu, đang
chuẩn bị kêu la lớn hơn thì một cánh tay bên cạnh duỗi lại, ấn thẳng lên —— chỗ
đau trên ngực hắn.
“Oa!” Nắm tay to lớn cung ra bị người nhẹ bắt được,
mắt kính gọng vàng lóe ra ánh sáng quỷ dị, đôi mắt phía sau mắt kính lạnh lùng
nhìn hắn
“Mày làm cái gì!” Gã đàn ông dữ dội nảy lên, “Khớp
xương ông bị mày ấn đứt rồi, muốn ăn đánh phải không?” Cho dù anh không đánh
được người phụ nữ bạo lực kia, đổi lại là thư sinh văn nhược trước mắt này thì
không phải là vấn đề.
“Nếu như xương sườn anh gãy, đoạn xương gãy rất có thể
cắm vào phổi của anh, vậy anh sống không quá nửa giờ. Nếu đoạn xương gãy dè vào
động mạch, anh sống không quá mư