Insane
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322981

Bình chọn: 7.5.00/10/298 lượt.

rước mắt, lại bất chấp hình tượng đoan trang rụt rè, buột miệng

ra tiếng thét càng chói tai hơn, “Tôi đã nói không nên, a! Tiệm của tôi, a!

Tranh của tôi, a a! ! Bàn tròn hình thức tiêu chuẩn mới mua của tôi, a! A! A!”

Ngón tay thon dài trắng như tuyết lau lau mồ hôi trên

trán, tiếng nói thô ráp từ trong đám người bên ngoài truyền lại, “Tớ đi làm

việc.”

Phương Thanh Quỳ cầm ‘thây tàn’ khóc rống, “Tớ mới mua

một tuần lễ, tiền lần trước cậu còn chưa trả cho tớ!”

Người chạy, căn bản không nghe cô nói, cô đáng thương

nhất thời đem lửa giận hừng hực chuyển hướng lên cái người trên mặt đất đã lâu

còn chưa đứng dậy, “Nói anh không nên đánh, anh không biết nội tình đã đánh đấm

lung tung, anh có biết đối thủ của anh là thiên tài thiếu chút đã vào đội tuyển

quốc gia tham dự Olympic hay không? Đội tuyển Nhu đạo, đội tuyển Taekwondo, đều

muốn tranh giành! ! !”

Người trên mặt đất từ từ ngẩng đầu, ngay giữa gương

mặt còn có một vết hồng đang từ từ sưng thành màu tím, một tay còn ôm bụng, khó

khăn phun ra một câu, “Có thể giúp tôi gọi xe cứu thương hay không?”

Nữ nhân xinh đẹp khôi phục mỉm cười ôn nhu rất thích

hợp với cô, “Có thể!”

Người đàn ông chợt nằm trở về, vẻ mặt thống khổ, “Cám

ơn.”

“Nhưng, trước tiên anh phải trả cho tôi, cái bàn này

hai ngàn tệ, phí an ủi một trăm tệ, phí quét dọn hai trăm tệ, cộng thêm bốn tệ

phí điện thoại.” Nụ cười càng tăng lên, ngón tay gõ gõ trên máy tính, đưa đến

trước mặt người đàn ông, “Tổng cộng hai ngàn ba trăm lẻ bốn tệ, bốn làm tròn

thành năm, hai ngàn ba trăm lẻ mười tệ.” (Làm

tròn kiểu gì hay a)


“Vì sao là tôi trả tiền?” Gã đàn ông không khỏe ôm

bụng, “Rõ ràng là nhân viên của cô đánh tôi, cái gì cũng là cậu ta đập .”

“Không đưa phải không?” Phương Thanh Quỳ nhặt lên một

cái ghế, vỗ vỗ bụi phía trên, vắt lên đôi chân dài tiếp tục ngồi đối diện với

gã đàn ông, “Anh không đưa cũng được, cùng lắm thì tôi truyền ra ngoài, một

người đàn ông đại học năm thứ nhất như anh cư nhiên bị phụ nữ đánh cho đến mức

phải gọi xe cứu thương, nhìn dáng vẻ anh cũng giống đại ca trên giang hồ, không

biết truyền đi…”

Cô ngừng nói, hướng về phía gã đàn ông nháy mắt mấy

cái.

Mà người trên mặt đất, vẻ mặt triệt để ngây ngốc, “Cô,

cô nói cái gì, Cổ, Cổ…”

“Đàn chị Cổ Thược anh cũng không biết mà dám đến cửa

gây sự?” Ngón tay của cô vươn ra, chọc chọc cái trán của anh ta, “Sự kiện đánh

nhau như thế này tôi cứ cách hai tháng lại đụng phải một lần, so với đại

di mụ
còn chăm chỉ hơn(nguyệt sự =_=! Chắc

không có ai không hiểu nhỉ)
, mà anh cũng thật bất hạnh, trong

lúc nó xúc động nhất mà chọc tới cửa, đáng đời!”

Người đàn ông vẻ mặt càng thống khổ, “Cô ta lại là phụ

nữ, phụ nữ dũng mãnh như thế sao không vào đội tuyển quốc gia? Thả ở bên ngoài

độc hại người đời thật là không nên.”

Ngón tay Phương Thanh Quỳ chống cằm, ánh mắt liếc

phương hướng người nào đó rời đi, xác định không nhìn thấy thân ảnh người kia,

lúc này mới đè thấp thanh âm, “Bởi vì khi nó còn niên thiếu trúng tuyển vào đội

tuyển quốc gia, bị một gã hãm hại, dẫn đến vuột mất mất cơ hội.”

Trên trán người àn ông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,

miệng há thật to, một hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Người đàn ông kia, còn

sống không?”

Phương Thanh Quỳ dùng sức gật gật đầu, “Sống, sống vô

cùng tốt, vô cùng an khang.”

Xa xa xe cứu thương gào rú phóng tới, bác sĩ mặt không

biểu tình xách cáng cứu thương tới bên cạnh anh ta, nâng anh ta lên, anh ta

không bỏ qua cầm tay Phương Thanh Quỳ, “Cho tôi biết người đàn ông kia là ai,

tôi muốn bái sư.”

Phương

Thanh Quỳ đưa mắt nhìn người trên cáng cứu thương, đưa tay vẫy vẫy, nhìn bệnh

viện xa hoa đối diện, ngữ trọng tâm trường nói

một câu, “Anh yên tâm, sẽ được gặp, nhớ lấy, anh ta tên Chân Lãng.” (lời

nói sâu xa thấm thía)



“Anh là đồ sao chổi!”. Vừa mới được mò từ sông lên nên

giọng nói của cô có phần ảnh hưởng, nhưng vẫn căm phẫn phun ra một câu với

người đang vuốt ve mình, lắc lắc đầu tóc, bọt nước văng tứ tung.

Đúng vậy, đối với cô mà nói, hắn chính là sao chổi,

tuyệt đối là như vậy!

“Tự tôi có thể lên, anh nhiều chuyện cái gì?”

Mới vừa rồi, hắn vuốt ve cô trong nước, cô tránh né

dây dưa với hắn, kết cục chính là uyên ương nghịch nước, uống phải một hai ngụm

nước sông đục ngầu.

“Đừng náo loạn”. Chân Lãng nhíu lông mày một cái, nước

cũng đang rơi tí tách, “Lên xe”.

“Lão tử không lên cái xe tồi tàn của ngươi!” Cổ Thược

giận dữ rống lên.

Cô không chút suy nghĩ nói ra sự tức tối trong lòng,

đáng tiếc, nếu như biết ngày hôm sau phải đem chính mình ra trả giá thật thảm

cho hai chữ tức tối này, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc được bóp cổ chính mình.

(Đám người vây quanh, đủ loại thanh âm hỗn hợp vang

lên bên tai…

“Ai, tuổi còn nhỏ đừng suy nghĩ không thông a, dù sao

tính mạng cũng là quan trọng nhất”.

“Đúng vậy, đúng vậy, mạng của mình là quan trọng nhất,

không thể lấy mạng ra đùa giỡn”.

“Tuổi trẻ nông nông nổi nổi, đường đời còn dài nha…”

Một đám người vây quanh, nhìn thì như có lòng tốt

khuyên g