Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322970

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

hẳng những không

buông tay ngược lại còn nắm chặt hơn , “Cái này mềm mại, chơi thật tốt, con

cũng muốn, mẹ bảo Chân Lãng đưa cho con!”

Cô lại dùng lực, nam oa oa đáng thương nước mắt rơi

như mưa, so với vòi nước còn mãnh liệt hơn, tiếng khóc thét xuyên thủng cả mái

phóng tắm: “Mẹ nha, đau đau nha.”

Chân mụ mụ vội vã ôm con, tiểu oa nhi ba tuổi đáng

thương, khóc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, tan mây phá trời, ở trong

lòng mẹ thút tha thút thít đáp: “Mẹ, con không cần, đau đau, cho Cổ Thược, cho

Cổ Thược…” (Tội

nghiệp soái ca của ta)


“Cổ Thược.” Chân mụ mụ sờ sờ gương mặt tham lam muốn

giữ của nữ oa oa: “Cái này, phải lớn lên mới có thể cho, nếu không con chờ Chân

Lãng lớn lên đưa cho con?” (Hắc

hắc, Chân mụ mụ chơi hiểm quá)


“Thật sự?” Ánh mắt tiểu nữ oa lập tức sáng lên, chỉ

một cái chớp mắt lại ảm đạm xuống: “Nếu Chân Lãng len lén đưa cho người khác

thì làm thế nào?”

“Vậy con liền túm chặt lấy nó, nhất thiết đừng để nó

đưa cho người khác, có được hay không?” Chân mụ mụ trong mắt loé lên tia trêu

chọc, nhìn con trai khóc thảm trong lòng, thế nhưng cười vô cùng vui vẻ.

Cổ Thược kiên định gật đầu, lưu luyến không rời buông

lỏng hai tay, trước khi buông tay còn không nhịn được nắm hai cái, mặt tràn đầy

nghiêm túc nhìn bé trai xinh đẹp trước mắt: “Chân Lãng, cậu đáp ứng tớ, sau này

cái này phải đưa cho tớ nha, không thể cho người khác.”

Nam oa oa trên mặt nước rơi tí tách, nước trên thân

người như món đồ sứ cũng rơi tí tách, vừa dùng sức gật đầu, vừa tiếp tục khóc

thút thít, đôi mắt đen tuyền được nước rửa qua sáng ngời, cái miệng non nớt nhỏ

nhắn cũng được hơi nước hấp thành màu hồng phấn, giống như cũng có thể chảy

nước.

Cổ Thược nhìn vẻ mặt đáng thương của hắn cuối cùng

cũng có một chút cảm giác tội ác, dù sao cái này không sớm thì muộn cũng là của

mình, vậy thì an ủi cái người tặng món đồ chơi này chút đi.

Cô vươn cái tay ươn ướt ra, dùng sức xoa xoa trên mặt

đối phương, “Tớ thơm cậu một cái, cậu đừng khóc được không?”

Chân Lãng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi, có

chút chần chờ —— gật gật đầu.

Cổ Thược hé ra một nụ cười ngọt lịm, bưng hai má búp

bê trước mặt, từ từ tiến tới gần, hôn ra một tiếng rõ to: “Chụt! ! !”

Chân mụ mụ vỗ vỗ đầu Chân Lãng: “Người ta cũng đã thơm

thơm con rồi, con có phải cũng nên thơm người ta hay không?” Chân Lãng hít hít

cái mũi, nhìn nữ oa mũm mĩm đã sớm cười không thấy đường trước mắt, mân mê

miệng ủy ủy khuất khuất áp sát, hai tay vẫn nắm lấy chỗ đau, nước mắt còn lởn

vởn trong hốc mắt.

Một

nam một nữ, trần truồng ôm chặt ở chung một chỗ, thỏa thuận với nhau hợp đồng

bằng ‘miệng’ đầu tiên, lúc này, bọn họ ba tuổi.




Trích lời Cổ Thược —— “Cũng

nói nam nữ ban đầu một thể lưng tựa lưng, sau khi bị chia tách trong biển người

tìm lẫn nhau, nếu như tôi nhất định phải tìm đến anh, tôi đây thà không bao giờ

phải chia tách, ít nhất tôi có thể dùng cái mông để đối diện anh mà không phải

nhìn cái mặt của anh.”


Khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố có một

studio tinh xảo thanh nhã dành cho nữ giới, trong thành phố nhốn nháo người đến

người đi này lại thanh tĩnh hiếm có, cũng không phải làm ăn không tốt, mà

studio này phần lớn là đặt hàng trước, mỗi ngày vào cửa đều là những người có

hẹn trước, dù như thế, nhiếp ảnh gia có chút đặc biệt được coi trọng vẫn đáp

ứng không xuể, đơn đặt hàng cũng đã kéo dài đến tận nửa năm sau .

Mà người được đặc biệt coi trọng, giờ phút này đang

lười biếng ngả trên ghế, tay chống cằm, ngón tay gõ trên bàn thủy tinh phát ra

âm thanh thanh thúy. Đôi chân thon dài không có chút hình tượng gác trên băng

ghế đối diện, mái tóc ngắn mềm mại thoải mái theo hành động mà tản mạn càng

thêm vẻ hoạt bát sinh động.

Áo sơ mi lụa trắng tự do để mở hai cúc áo, lộ ra xương

quai xanh xinh đẹp. Quần dài màu đen vòng quanh thân hình thon dài, nhìn thoáng

qua giống như quý tộc Pháp thế kỷ mười tám, nếu như phối hợp thêm một thanh

kiếm thì sẽ hoàn toàn giống một thiếu niên tuấn mỹ từ trong tranh bước ra.

“Ai…” Âm thanh thở dài có chút bất đắc dĩ, thanh âm

thô khàn, phá hoại 100% hình ảnh hoàn mỹ, hai mắt trong trẻo nhíu chặt, phát

tán ra tia phẫn hận, loáng thoáng còn có thể nghe tiếng hàm răng nghiến vào

nhau kẽo kẹt kẽo kẹt.

Cô gái ở một bên lắc lư phong tình tiến tới, quần lụa

dài nhẹ nhàng, mát mẻ mà hoàn toàn nổi bật, đẩy hộp kẹo thanh cổ họng trong tay

qua mặt bàn, “Thế nào? Cổ họng lại đau? Hôm qua không nghỉ ngơi tốt chứ gì?”

Tay uể oải không chút khách

khí bắt lấy hộp kẹo, đào ra một viên ném vào miệng, hắng giọng, vẫn khàn khàn.

“Ngày hôm qua lão mẹ điện thoại đến, nói muốn từ ngàn

dặm xa xôi đến thăm tớ.” Từng chữ khàn khàn từ hàm răng phun ra, “Nói thuận

tiện kiểm tra xem tớ thế nào! ! !”

“Cho nên cậu lo lắng không ngủ được, nóng cháy cổ

họng?” Móng tay loé ta ánh sáng màu ngọc trai dừng trên không trung, Phương

Thanh Quỳ cười to, “Có phải nghĩ đến lại phải ở cùng một chỗ với người kia cho

nên ỉu xìu, s


Teya Salat