
nhỏ múc một khối bánh ngọt bơ, “Mấy món bánh ngọt em
gọi, anh nhớ đều là thứ em thích muốn chết đi.”
Thích muốn chết? Muốn mạng cô là thật, còn thích thì…
Cô mới mở miệng, một khối bánh bơ đã lấp miệng cô, mấy
thứ mềm mềm mịn mịn tan trong miệng, nước chua nghẹn trong cổ họng lại suýt
phun ra, mà phóng đại trước mặt là nụ cười đắc ý của Chân Lãng cầm cái thìa đầy
bơ.
Tên khốn kiếp, kể từ sau sự kiện lần đó, cô cự tuyệt
tất cả những đồ ăn có đường, mà hắn lại…
Cô dùng hết sức lực, xé mở đồ tây của Chân Lãng, hai
cúc áo trên cùng bay mất trong nháy mắt, sau đó hung hăng cúi đầu của mình.
“Ọe…” (~~~>””<~~~
Ghê quá cơ!!!)
(Há há. Cường thượng =)))
“Oa!” Phương Thanh Quỳ nhìn Cổ Thược xách về một túi
đồ ăn phát ra tiếng cảm thán thật lớn, “Bánh ngọt quán cà phê ‘Tuyệt sắc’ ở góc
đường? Cậu có phải nhặt được tiền trên đường hay không? Bình thường ngay cả cái
bánh nướng cũng ít thấy cậu gói cho tớ một cái, hôm nay lại là mười mấy cái
bánh ngọt đắt tiền như thế? Hay là…”
Mặt của cô đưa đến trước mặt Cổ Thược, không tự chủ dò
xét trán của cô rồi lại đo với nhiệt độ cơ thể mình, “Không bị sốt a, tại sao
cậu lại mua đồ ngọt? Cả đời cậu không phải hận nhất đồ ngọt sao?”
Ánh mắt Cổ Thược tà tà liếc cô một cái, “Đây là Chân
Lãng mời tớ.”
Phương Thanh Quỳ mở một cái hộp, cẩn thận lấy bánh ngọt
ra, cắn một miếng, lộ ra mỉm cười cực kì ngọt ngào thoải mái, “Thật là mỹ vị.”
Hiển nhiên là bạn tốt đã bị câu đi toàn bộ hồn phách,
căn bản không chú ý tới cô đang nói cái gì, Cổ Thược cúi đầu đến bên tai cô
dùng sức rống to, “Cái này là Chân Lãng mua cho tớ.”
“Chân Lãng?” Cô gái nhỏ xinh đẹp nuốt miếng bánh ngọt
trong miệng xuống, trợn tròn mắt, “Anh ta muốn chết a?”
Suy nghĩ một chút, lại rất rất nhanh lắc lắc đầu,
“Không đúng a, với tính cách của anh ta phải nhét toàn bộ vào trong bụng cậu
mới đúng, sẽ không để cậu có cơ hội gói về cho tớ ăn.”
“Bởi vì…” Cổ Thược cười phì một cái như nghĩ tới cái
gì, hai tay chống hông đứng trong đại sảnh ngửa mặt lên trời cười điên cuồng,
hai vai run run rất đắc ý, “Bởi vì tớ phun ra, ói trên người hắn, thừa dịp hắn
dọn dẹp mà đóng gói chạy. Cái này gọi là có thù tất báo, thật là thoải mái.” (Ác
~~~~)
“Cậu thật độc ác.”
“Cái này có thể trách tớ sao?” Cổ Thược tức giận bất
bình, “Năm ấy nếu không phải tại hắn, tớ sẽ vì ăn bánh ngọt mà nằm viện sao?
Cậu đã từng bị liên tiếp một tuần lễ thải ra toàn màu trắng lại còn thơm mùi
sữa chưa?” (=))))
Cười đến chết mất thôi. ‘Ấy’của chị thơm quá cơ )
Phương Thanh Quỳ đang vui vẻ nhai chợt ngừng lại, im
lặng bỏ bánh ngọt trong tay xuống, sa sầm mặt trừng mắt nhìn Cổ Thược.
Người nào đó vô tri vô giác còn xoa xoa bụng, vẻ mặt
vui vẻ, “Phun xong, bây giờ bụng thật đói, tớ đi gọi cơm chiên ăn.” Để lại
người đáng thương nào đó ngẩn người với mười mấy cái bánh ngọt.
Quen biết Cổ Thược khi còn đang học đại học, khi đó cô
cũng biết Cổ Thược có một kẻ thù không đội trời chung là Chân Lãng, cũng có
nghe qua trận chiến mười mấy năm ân oán của họ, ngay cả nguyên nhân Cổ Thược
không ăn đồ ngọt, mặc dù không tận mắt nhìn thấy cũng từ trong miệng bạn tốt
gián đoạn biết một chút, với tính cách mạnh mẽ cứng rắn của Cổ Thược sẽ không
tiết lộ quá nhiều.
Nghe nói năm ấy Cổ Thược mười hai tuổi, quang vinh đạt
được danh hiệu vô địch Teakwondo thanh thiếu niên toàn quốc, dẫn tới sự chú ý
của nhiều nơi, đội tuyển của tỉnh lại càng coi cô là trọng điểm bồi dưỡng.
Nhưng biểu hiện thời thiếu niên không ổn định, thiên
tài lớn lên tài trí có thể cũng chỉ bình thường, ít nhất phải ổn định hai năm
nữa mới có tư cách vào đội tuyển quốc gia.
Trong năm thứ hai thi đấu, trước đó một tuần chính là
sinh nhật Cổ Thược, Cổ mụ mụ muốn con gái vui vẻ đã đặt riêng một chiếc bánh
ngọt mười tầng (linhlu:
Oa, cao quá cơ), nhưng chỉ vì một câu nói vui vẻ của Chân Lãng rằng
thích bông hoa hồng lớn trên bánh ngọt kia, Cổ Thược thế nhưng lại thừa dịp mọi
người không chú ý liếm hết toàn bộ bơ trên bánh ngọt, cộng thêm một nửa cái
bánh ngọt, đến tối thì vinh quang nhập viện, ở lại một tuần lễ.
Sau đó, cô không thể tham gia cuộc thi.
Sau đó nữa, cô mất tư cách vào đội tuyển quốc gia.
Sau đó nữa nữa, cô vẫn tham gia thi đấu, vẫn thắng vô
số giải thưởng lớn nhỏ, được làm ngôi sao hy vọng dự bị đội tuyển Teakwondo
quốc gia.
Nhưng sau đó, lần thứ hai có cơ hội vào đội tuyển quốc
gia, một câu nói của Chân Lãng lại một lần nữa khiến số phận cô xoay vần.
“Vào đội tuyển quốc gia sẽ chịu rất nhiều chấn thương,
còn phải uống thuốc định kỳ vân vân, nếu sau này không ra nam không ra nữ sẽ
chẳng ai muốn.” (Thế
này mà cũng tin. Trời ơi!!! Há há)
Một câu nói của đứa nhỏ lại khiến ba ba mụ mụ của Cổ
Thược lo lắng, con gái từ nhỏ đã nghịch ngợm như con trai, nếu lớn lên biến
thành loại người như đàn ông thì làm thế nào?
Thế là, Cổ Thược từ nay trở đi từ giã mộng tưởng, cuộc
sống chỉ còn lại một sứ mạng ——đối địch Chân Lãng: lấy phá hoại tất cả hạnh
phúc của Chân Lãng làm nền tảng, lấy hãm hại Ch