
i cúi đầu tỉ mỉ lau tiếp.
Cái bộ dáng
kia không coi ai ra gì, giống như trong vương phủ này hắn mới là chủ tử.
Long Trác
Việt cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, cười cười kéo Nhan Noãn tiến vào
phòng ăn, bị lão yêu bà dọa cho một trận như vậy, cái bụng cũng bị dọa cho đói
bụng theo rồi.
Nhan Noãn
nhẹ nhàng nhíu mày, rút tay trở về, không nhìn đến ánh mắt giật mình sững sờ của
Long Trác Việt, vừa đi vừa nghĩ về sự việc lúc nãy của Lưu Quảng Lâm, nàng
không phải người của triều đại này, quan niệm cấp bậc tôn quý vốn là không xem
trọng, nhưng khi nhìn thấy thái độ vô lễ ngạo mạn của Lưu Quảng Lâm như thế,
đáy lòng lửa giận bị chọc..bắt đầu khơi lên.
Không ai hầu
hạ nàng vẫn có thể sống tốt, nhưng mà nhìn sắc mặt người khác mà sống, nàng tuyệt
đối làm không được .
Long Trác
Việt nhìn thấy Nhan Noãn bỏ đi khỏi chỗ hắn, tiến đến phòng ăn trước, đôi mắt
trong suốt lạnh lẽo lặng lẽ kéo xuống một tầng ảm đạm u ám, có phải Noãn Noãn
không thích hắn kéo tay nàng?
Nhan Noãn
nhìn lướt qua cơm trưa trên bàn, trong mắt không gợn sóng phút chốc hiện lên
tia sắc bén rét lạnh.
Một dĩa đậu
hủ luộc, một dĩa cải trắng luộc, một chén nước tương để chấm, hai chén cơm!
Thì ra đây
là bữa cơm trưa của Long Trác Việt và nàng?
Nhan Noãn đột
nhiên câu môi, dáng tươi cười sáng lạn phảng phất như trăm hoa đua nở, hạ nhân
vô dụng, để Vương phủ nuôi dưỡng cũng là lãng phí lương thực rồi.
Long Trác
Việt theo sát phía sau Nhan Noãn vào phòng ăn, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười đầy
mê hoặc kia đủ để làm điên đảo mọi người trong thiên hạ, trong lòng bỗng chốc hồi
hộp, da đầu không khỏi run lên một trận.
Nhìn Nhan
Noãn như vậy, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy, so với lão yêu bà còn kinh khủng
hơn ah!
Nhan Noãn
quay người đi, trước khi rời khỏi phòng ăn, Long Trác Việt thấy thế, vội vàng
kêu nàng lại, hỏi: “Noãn Noãn, ngươi đi đâu đấy, không ăn cơm trưa sao?”
“Phòng bếp.”
Nàng thản nhiên ném một câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, đi được vài
bước, phút chốc quay đầu lại, nhìn Long Trác Việt nói: “Dẫn ta đi phòng bếp.”
Mặc dù
Vương phủ không lớn, nhưng nàng mới đến, vẫn chưa quen thuộc với địa hình ở
đây, nàng thật sự không biết, phòng bếp nằm ở chỗ nào.
Long Trác
Việt vừa nghe, vội vàng chạy đến phía Nhan Noãn, con mắt sáng chớp chớp, tựa
như Nhan Noãn giao việc làm cho hắn, là một công việc cực kỳ quan trọng vô cùng
vẻ vang .
Phòng bếp
được xây dựng ở phía Bắc, bên cạnh chính là cửa sau, trên khoảng đất trống trước
sân viện, là một gốc cây hòe già lâu năm mọc lên từ mặt đất vô cùng vững chắc,
thân cây tráng kiện dường như năm người nối tay nhau ôm cũng không hết, cành lá
rậm rạp, vài điểm ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua, trên mặt đất xuất hiện nhiều
vết sáng loang lỗ.
Dưới gốc
cây, một đống lá nát vụn chồng chất lên nhau, rác vương vãi khắp nơi, xem ra là
đã vài ngày không có ai quét dọn rồi.
Trong phòng
bếp có một tên đầu bếp và hai người phụ bếp, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn
vây quanh bàn gỗ ăn cơm, Nhan Noãn vươn nửa người qua cửa sổ nhìn vào, nàng
nhìn thấy rõ ràng trên bàn có một cái chén, bên trong tràn đầy một chén thịt
kho tàu.
Sau lưng
nàng, vang lên âm thanh hút nước miếng rột..rột.., không cần nhìn cũng biết,
chính là Long Trác Việt thấy chén thịt kia, trợn mắt nhìn sợ là tròng mắt cũng
muốn rớt ra ngoài.
“Noãn Noãn,
thịt, thịt, đó là thịt.”
Long Trác
Việt thò tay chỉ lên bàn gỗ trong phòng bếp, kích động kêu lên, chỉ thiếu chút
nửa là bổ nhào qua giành ăn.
Âm thanh của
hắn, khiến cho ba người đang ngồi ăn cơm chú ý, một tên đầu bếp béo ú thở mạnh
đứng lên, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Ai ở bên ngoài.”
“Trước giờ
chưa biết, trong Vương phủ cơm canh của hạ nhân so với chủ tử còn tốt hơn, hạ
nhân ăn thịt, chủ tử lại chỉ có đậu hủ, cải trắng cùng với nước tương để chấm.”
Nhan Noãn hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Trong phòng
bếp hạ nhân chưa thấy qua Nhan Noãn, nàng tự mình đi vào cửa, liền bị dung mạo
như tiên của nàng khiến cho đám hạ nhân cả kinh trợn to tròng mắt, suýt nữa rớt
ra ngoài .
“Ngươi là?”
Tên đầu bếp béo ú chỉ vào Nhan Noãn, hỏi, đáy mắt lại không giấu được kinh diễm,
còn có cái ánh mắt kia như ẩn như hiện lên tà dâm.
Trời ạ, nữ
nhân này đẹp như thần tiên trên trời, từ nơi này xuất hiện, chẳng lẽ là nha
hoàn mới đưa tới Vương phủ, hắc hắc, nếu có thể lấy được nàng ôm trong tay, vậy
thì thật sự là đạt được khao khát ham muốn có được người vợ đẹp như tiên bấy
lâu nay rồi.
Ánh mắt kia
háo sắc vô cùng tà ác đánh giá Nhan Noãn, khiến cho đáy lòng Nhan Noãn dâng lên
chán ghét nồng đậm.
“Nàng là
nương tử của ta.” Long Trác Việt thân hình cao lớn đi lên phía trước đứng, đem
thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nhan Noãn che ở sau lưng, tức giận trợn mắt nhìn
tên đầu bếp, nếu không phải bọn hạ nhân biết rõ hắn là kẻ ngốc, thì bộ dáng lúc
này của Long Trác Việt cũng rất dọa người.
Những người
này nhìn bộ dáng Noãn Noãn như vậy, thật sự là rất đáng ghét mà.
Nhan Noãn
nhướng đầu một chút, mới phát