
có tinh lực
để đi tranh giành, chỉ cần có thể ngủ, cái đó đều giống nhau.
Kiếp trước,
không phải cũng là như vậy đều qua được sao.
Long Trác
Việt trừng mắt nhìn, trong mắt mê mang tựa như một tầng hơi nước mờ mịt bịt
kín: “Phải không–?” Hắn kéo lấy thật dài âm cuối, lộ ra tràn đầy hoài nghi.
Ách –
Nhan Noãn
ngạc nhiên, tên ngốc này không phải rất dễ bị lừa dối đấy sao? Vì sao người
khác nói cái gì hắn đều tin, lời của nàng mang theo rõ ràng như vậy hắn lại
không tin?
“Đương
nhiên rồi, chẳng lẽ Việt Việt thà tin tưởng người ngoài, cũng không tin tưởng
ta?”
“Ngươi là
nương tử của ta, ta đương nhiên tin tưởng Noãn Noãn.” Long Trác Việt nhếch miệng
cười nói, mắt phượng dài mỏng xinh đẹp uốn cong trở thành một vầng trăng khuyết,
tiếp theo, hắn lại vui cười ở trên giường lăn qua lăn lại: “Lăn ga giường, lăn
ga giường, lăn ga giường sinh em bé, sinh em bé, sinh em bé, sinh em bé kêu phụ
thân!”
Nghe Long
Trác Việt hào hứng khẩu hiệu vang dội, Nhan Noãn hoàn toàn bị hóa đá!
“Noãn Noãn,
sao ngươi lại không lăn? Phải lăn nhiều, như vậy về sau mới có thể sinh thiệt
nhiều em bé.”
Nhan Noãn
giữa lông mày gân xanh nhảy lên: “Ta lăn không nổi rồi, ngươi lăn nhiều thêm một
chút, lăn cả phần của ta.”
Vì vậy,
trong đêm động phòng, Nhan Noãn cùng Long Trác Việt kích tình mạnh mẽ vang dội
khẩu hiệu lăn ga giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, mặt
trời chậm rãi xuyên thấu qua đám mây, lộ ra sắc trời đỏ rực, ánh mặt trời theo
ngoài cửa sổ đổ nghiêng vào, cột sáng ở bên trong cát bụi bay nhấp nhô.
Nhan Noãn
mí mắt hơi động một chút, rồi sau đó mở ra cặp mắt buồn ngủ, có lẽ do vừa tỉnh
ngủ, lần đầu tiên lại nhìn thấy mọi vật đều không rõ, trước mắt một đồ vật hình
tròn đen đen là cái gì?
Đôi mắt
đóng khép lại, rồi lại nhấy mấy cái, lúc này mới thấy rõ trước mắt đồ vật đó,
đúng là một bộ mặt đen xì giống như than đá, khuôn mặt có vết sẹo xấu xí kinh
khủng, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, gần như muốn dán lên trên mặt mình,
dù cho Nhan Noãn có thể trấn định, cũng không tránh được hoảng sợ.
Thử nghĩ
xem, sáng sớm tinh mơ vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt như vậy, có thể bình
tĩnh được đến đâu.
“Ngươi làm
ma à sao dựa vào gần như vậy.” Nhan Noãn mở to hai mắt nhìn, ngữ khí không tốt
thét lên, nhưng mà nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy sự tình quỷ dị: “Mặt của ngươi?”
Hay là trên
đại đường thấy khuôn mặt như vậy, hẳn là tối hôm qua nhìn thấy khuôn mặt kia đẹp
như tiên là do nàng bị ảo giác? Có phải nói nàng đang nằm mơ?
Long Trác
Việt miệng cười toe toét nhìn Nhan Noãn, bản thân im hơi lặng tiếng không có một
chút cử động nào mà dọa người khác đến giác ngộ, nghe được câu hỏi của nàng, đột
nhiên cúi đầu, nũng nịu ngượng ngùng nói: “Mặt của ta chỉ có thể cho nương tử
xem, người khác không được xem.”
Nhan Noãn gật
đầu một cách máy móc, thiệt tình đối phó không được Long Trác Việt tư duy ăn khớp,
giờ phút này càng đối phó không được Long Trác Việt trên mặt lại phối hợp cử chỉ
ngượng ngùng như thế.
“Nhưng mà,
tối hôm qua nha hoàn của ta cũng nhìn thấy.” Nếu đều bị người trông thấy, lại
che giấu cũng sẽ không còn ý nghĩa rồi.
Dứt lời, tiếng
đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến âm thanh của Nhan Song Song: “Vương
gia, vương phi, nô tỳ đem nước ấm tới rồi.”
Nhan Song
Song theo quy tắc bưng chậu rửa mặt đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng vụng trộm
liếc mắt nhìn vào người đứng bên cạnh một nam tử mặc trang phục đen như màu mực,
chính là mỗi lần liếc mắt nhìn một cái, lòng của nàng liền run rẫy theo một
chút.
Ánh mắt của
hắn sắc bén lạnh như băng, đầy cương quyết lạnh đến thấu xương, đôi mắt đen
xinh đẹp từ đầu đến cuối hiện ra từng sợi sắc bén lạnh lẽo, dưới sóng mũi cao
thẳng là hai cánh môi màu sắc đỏ tươi, mát lạnh như băng, khuôn mặt tinh tế giống
như tạc tượng điêu khắc, đường nét hoàn mỹ.
Nhan Song
Song đứng bên cạnh người của hắn, cảm nhận được hơi thở lạnh như băng trên người
nam tử kia phát ra so với mùa đông khắc nghiệt còn muốn lạnh hơn, cả người cũng
lạnh theo như là bị đông cứng lại.
Buổi sáng
nàng tỉnh lại, không hiểu vì sao liền phát hiện chính mình nằm ở trên giường,
thậm chí nàng cũng không biết chính mình trở về phòng như thế nào. Mới vừa mở cửa,
liền gặp được nam tử giống như pho tượng cao lớn dường như đứng ở ra vào của
nàng từ lâu, ngay lập tức khiến nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai, nhưng
mà khi hắn ném tới một cái ánh mắt lạnh lùng, càng dọa được nàng sợ tới mức
liên thanh đều phát không ra, chỉ có thể hoảng sợ nhìn nam tử.
Không đợi
nàng hỏi mấy thứ gì đó, nam tử liền lạnh lùng nói một câu: “Tối hôm qua uống rượu.”
Sau đó lại không đợi nàng kịp phản ứng, lạnh lùng mở miệng: “Nấu nước, sau nửa
canh giờ đem đi.”
Trong lời
nói rất đơn giản, dường như nếu nói thêm nhiều lời đem ý tứ biểu đạt rõ ràng sẽ
lấy mạng của hắn.
Nói xong
nam tử liền xoay người rời đi, Nhan Song Song suy tư thật lâu, mới hiểu được hắn
muốn biểu đạt có ý tứ là gì.
Hắn là muốn
nói tối hôm qua mình uống rượu say, là hắn đưa nàng trở về? Bảo