Teya Salat
Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323154

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

cơ thể nhỏ bé của mình khóc rất thương tâm.

Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé dính đầy máu cùng những

vết bầm loang lổ, đưa tới bên miệng, vừa nhẹ nhàng thổi hơi vừa nhìn cậu bé dịu dàng mở miệng: “Không khóc, không khóc…”

“Chỉ có mình con ở đây thôi à?” Chu Mộc rút khăn trong túi áo lau nước mắt trên mặt bé.

Cậu bé chậm rãi gật đầu rất khẽ, đôi môi nhỏ đã khô tới mức sắp bong da.

“Dì ơi…” Cậu bé e dè nước mắt lưng tròng nhìn Chu Mộc mím mím miệng, những

giọt nước mắt to cỡ hạt đậu không ngừng tuôn rơi. “Con đói…”

Trái tim Chu Mộc thắt chặt lại, cũng không để ý bụi bặm bẩn thỉu trên khắp

người đứa bé, cô vòng tay ôm nó vào lòng, xoay người bế nó về xe bọn họ.

Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt non nớt còn vương nước mắt, bàn tay nhỏ bé lại cầm bánh mì và nước ăn ngấu nghiến, không có một giây trì hoãn, Chu Mộc lã chã rơi lệ.

Cô nhìn đám nạn dân hoặc nằm hoặc ngồi hoặc

đứng hoặc dựa xung quanh, xoay người hỏi đồng nghiệp Tiểu Lưu vừa đi thu thập tin tức từ chỗ chính quyền địa phương về: “Không phải nên thu xếp

ổn thỏa cho nạn dân sao? Vì sao ngay cả đồ ăn tối thiểu cũng không cung

cấp?”

Tiểu Lưu thở dài, viền mắt rõ ràng cũng đỏ lên: “Nói là

ngày hôm qua mới nhận được tin, bên kia địa thế tương đối cao, vị trí

địa lý xa xôi, còn mười hộ gia đình vẫn bị vây trong hàng rào, dự báo

thời tiết nói mấy ngày nay sẽ có mưa lớn, hoàn cảnh bên kia lại kém như

vậy, lở đất sạt núi xảy ra như cơm bữa… Vì phòng ngừa an toàn tính mạng

của bọn họ bị đe dọa, trung đoàn không quân được phái tới đây trước để

phân phát đồ ăn dược phẩm và nước sạch đã bị điều khẩn cấp tới đó tìm

cách cứu viện dân chúng, mà đội vận tải vật tư dự phòng bây giờ còn đang bị kẹt trong một đường hầm mới sụp gần đây…”

“Nói vậy là…” Chu Mộc nhìn nạn dân chung quanh một vòng nói: “Mọi người ít nhất đã một ngày chưa có gì bỏ bụng?”

“Đúng thế…”

“Đúng là lúc cần người… Cấp trên không chịu xuất lực lượng, đám người chúng

ta chỉ còn cách nỗ lực hết sức để hỗ trợ thôi…” Chu Mộc hít một hơi thật sâu nhìn bốn người đồng nghiệp khác đang tiến về phía mình: “Tôi biết

chính mình không có lập trường để nói lời này… Nhưng thưa mọi người, nếu chúng ta đã gặp phải chuyện này, thì không thể nhắm mắt làm ngơ… Giám

đốc tòa soạn đã bổ nhiệm tôi làm người phụ trách nhiệm vụ thu thập tin

tức lần này, bây giờ tôi muốn bàn bạc với các anh một chút… Các anh xem

liệu mấy người chúng ta có thể chia làm ba đội được không, một đội phụ

trách tiếp tục thâm nhập lấy tin tức, hoàn thành giao phó quan trọng của chúng ta lần này. Một đội phụ trách trợ giúp bộ đội địa phương và những người tình nguyện, làm hết khả năng giúp những nạn dân này giải quyết

một số vấn đề… Một đội khác hỗ trợ bổ sung vật tư, cũng không thể trơ

mắt nhìn đồng bào chúng ta chịu đói phải không…”

“Bọn tôi không

có ý kiến gì.” Mấy người đồng nghiệp liên tục gật đầu, “Đã đến nước này

rồi… Cũng không cần để ý lập trường hay không lập trường gì nữa, phóng

viên Chu nói đúng lắm, nếu chúng ta đã tận mắt chứng kiến, thì không thể chống mắt làm ngơ, khoanh tay đứng nhìn rồi chán chường quay về như

vậy!”

Quyết định cuối cùng là để Tiểu Lưu tiếp tục hoàn thành

nhiệm vụ thu thập tin tức, ba người khác gia nhập hàng ngũ người tình

nguyện và đội cứu viện, còn bản thân Chu Mộc đảm nhận trách nhiệm lái xe tới thành thị lân cận không bị ảnh hưởng bởi động đất bổ sung vật tư.

Thỏa thuận khẩn cấp được tán thành, năm người nhất trí, sau mấy ngày nữa,

bọn họ vẫn tập hợp ở chính chỗ này, sau đó đều tự tiến hành nhiệm vụ mục tiêu.

Trí nhớ Chu Mộc vẫn luôn tốt, lên xe, cô dùng tốc độ nhanh nhất dựa theo lộ tuyến khi đến quay trở lại thành phố mà bọn họ xuống

máy bay, sau đó lập tức lái xe đến ngân hàng rút toàn bộ số tiền gửi của mình không chừa lại một đồng.

Cô không phải thánh nhân, không có tình cảm cao thượng cũng không có tấm lòng đồng cảm dồi dào bao nhiêu.

Nguyên nhân có thể làm như vậy kỳ thật vô cùng đơn giản – dựa vào lương

tâm mà thôi.

Sau khi chuyển toàn bộ tiền mặt thành vật tư, một

mình Chu Mộc khuân hết hòm này đến hòm khác, chạy hết chuyến này đến

chuyến khác, đi đi lại lại không dưới mười lần, chưa đến vài ngày, cô

gái xinh đẹp tràn đầy sức sống cứ thế gầy rộc tới nỗi khó nhận ra, khiến cho những bác trai bác gái lớn tuổi chứng kiến hành động của Chu Mộc

đều cảm động tới mức liên tục nắm tay cô không chịu buông.

Mấy

ngày qua, Chu Mộc cũng duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhóm thanh niên

lục tục kéo tới đây làm tình nguyện, tám năm lưu học, nhiều năm làm việc thiện nguyện ở Anh, Chu Mộc thông thạo rất nhiều việc, chẳng bao lâu đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm trong đoàn thể thanh niên

tình nguyện, cả đám người trẻ tuổi cũng đều vui vẻ vây quanh cô nói

chuyện, mà Chu Mộc từ nhỏ đã thấy nhiều hiểu rộng, ăn nói dí dỏm, luôn

có cách khiến cho bầu không khí nặng nề áp lực dần trở nên nhẹ nhàng

thoải mái hơn.

Ban ngày đám người bọn họ vội vàng chạy qua chạy

lại, Chu Mộc không rảnh mà nghĩ về anh, nhưng mỗi khi đêm xuống tất cả

mọi người chìm