Insane
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322332

Bình chọn: 8.00/10/233 lượt.

không kìm được nuốt nước miếng khan, chớp mắt: “Hai cuốn vở bài tập kia cộng lại dày cả xentimet, thực sự em không làm hết được đâu, hay là anh giảm đi một nửa nhé?” Tôi nở nụ cười nịnh bợ, thử thương lượng với anh

ta.

Kỷ Nghiêm nhướn mày: “Kháng nghị là tăng gấp đôi.”

Tôi thầm rú trong lòng, thôi thì ta hóa đau thương thành sức mạnh,

liều mạng với anh ta vậy. Đáng tiếc, tay tôi còn chưa chạm đước đến gấu

áo anh ta đã bị anh ta tóm lấy, còn bị anh ta ấn đầu xuống mặt bàn nữa.

“Đừng có nghĩ nữa, em không phải là đối thủ của anh đâu.” Kỷ Nghiêm hừ lạnh một tiếng rồi buông tôi ra.

Nước mắt tôi chan hòa: lần này tôi đi đứt thật rồi, không ngờ tên ác ma đó lại đọc được tâm tư người khác!

Hai mắt rưng rưng lệ, tôi cầm lấy cuốn vở luyện tập Kỷ Nghiêm đưa

cho, bò rạp lên bàn bắt đầu chiến đấu, vừa làm vừa nhẩm tính trong đầu:

nửa tháng, mười lăm ngày, ba trăm sáu mươi tiếng … được, ta nhịn, ta

nhịn.

Nhìn bộ dạng kìm nén đau thương của tôi, Kỷ Nghiêm không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Lúc làm bài mà mất tập trung thì sẽ phải làm thêm gấp

đôi!”

Ác ma! Đúng là đồ ác ma! Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta. Thôi vậy, tôi nhịn, ba trăm sáu mươi tiếng đồng hồ chẳng mấy chốc mà hết, vì chuyến du lịch nửa tháng sau, vì ánh sáng sau đêm dài tăm tối, tôi tạm

để cho tên ác ma kia hoành hành bá đạo. Sau khi nghĩ thông suốt, tôi

cũng không còn tiêu cực như trước nữa.

Tôi vừa mới cầm ly nước trên bàn lên uống một hớp, tiếng Kỷ Nghiêm đã vang lên bên tai: “Anh khát rồi, em đi pha cho anh cốc nước cam, phải

là nước ép cam tươi!”

Ngụm nước vừa vào miệng bị tôi phun ra hết sạch.

Tôi vừa lau mặt vừa nói: “Anh có nhầm nhọt gì không đấy? Em biết đi đâu kiếm nước ép chanh tươi bây giờ?”

Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, trầm giọng nói: “Tăng gấp đôi.”

“Em đi ngay đây ạ.” Mặt tôi xanh lè, cắn răng khốn khổ chạy ra khỏi nhà.

Tốn bao nhiêu công sức, tay trái tôi cầm cái máy vắt cam tự động, tay phải cầm một túi cam, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy về nhà. Vừa vào đến

cửa, tôi ngẩn ra ngay tức khắc – bố, mẹ và cả Kỷ Nghiêm, ba người đang

vui vẻ ngồi quây quần bên bàn ăn cơm.

Mẹ thấy tôi vào liền bắt đầu trách móc: “Hơn mười hai giờ trưa rồi,

cơm nước đã sắp lên cả, con đi siêu thị mua nước uống thôi sao mà lâu

thế?” Nói rồi mẹ quay sang cười tít mắt với Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, con

bé Thái Thái này lắm trò lắm, cháu nhất định phải yêu cầu thật nghiêm

khắc với nó.”

Sao tự nhiên bảo tôi lắm trò vậy? Chẳng hiểu mô tê gì hết, tôi chỉ vào Kỷ Nghiêm nói: “Không phải con muốn đi, là anh ta …”

Không để tôi nói hết câu, Kỷ Nghiêm đã thừa nhận trước: “Là cháu bảo em ấy đi đấy ạ.”

Lẽ nào lương tâm ác ma trỗi dậy hay sao? Tôi gật đầu lia lịa theo lời anh ta nói. Kỷ Nghiêm nhìn tôi cười: “Thái Thái nói muốn uống nước ép

cam, cháu thấy bài vở buổi sáng cũng tương đối rồi nên cũng đồng ý cho

em ấy đi.”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Nghiêm, sắc mặt tức thì sa sầm xuống. Tôi đang định phân bua thì bắt gặp ánh mắt Kỷ Nghiêm, trông thấy ánh nhìn

lạnh ngắt xẹt qua trong đôi mắt đó, tôi rùng mình cấp tốc cúi đầu.

“Con bé này, chẳng biết phép tắc gì nữa, sao cứ đứng ngây ra đó mãi thế, còn không mau đi rửa tay ăn cơm!” Mẹ tôi hơi nổi giận.

Tôi niệm mười lần câu thần chú trừ bỏ tâm ma học được trên mạng xong

sắc mặt mới hòa hoãn lại, đáp một tiếng: “Dạ.” May mà cuối cùng buổi

sáng hôm nay cũng trôi qua, còn ba trăm năm lăm tiếng nữa, tôi nhịn

tiếp.

Ăn xong cơm trưa, mẹ tôi nghiêm túc hỏi Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, Thái

Thái nhà cô thi đậu được vào trường trực thuộc là cô chú đã bất ngờ lắm

rồi, nhưng không biết để vào lớp chọn của trường thì hi vọng có lớn

không?”

Kỷ Nghiêm suy nghĩ cẩn thận một hồi, gật đầu nói: “Hy vọng chắc chắn là có, chỉ cần em ấy cố gắng hơn thôi.”

Mẹ vừa nghe nói có hi vọng thì hai mắt liền sáng rỡ lên, kích động

hỏi: “Kỷ Nghiêm, không biết cháu có đồng ý dạy em nó nhiều hơn nữa

không?”

“Cháu thì thế nào cũng được, chỉ sợ Thái Thái thấy bài vở nhiều quá

không kham nổi thôi.” Kỷ Nghiêm giả vờ như vô tình liếc nhìn tôi, khiến

tôi sợ đến nỗi vội vàng xích sát vào bên cạnh mẹ, lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ ơi, mẹ là mẹ đẻ của con đấy, không thể trơ mắt ra nhìn người khác đẩy con gái mẹ xuống hố lửa như thế được đâu!

Mẹ đẩy tôi ra, đáp một cách nhanh gọn nhẹ: “Có gì mà không kham nổi

chứ, học thêm mấy tiếng thôi mà, cứ làm như là lấy mạng nó không bằng.

Sau này phải phiền cháu rồi, Kỷ Nghiêm.” Mẹ tôi cười díp mắt. Kỷ Nghiêm

cũng cười, chỉ có tôi nhìn hai người đang cười tít mắt này, ngoài miệng

thì cười nhưng trong lòng thì đang nức nở. Chỉ một câu cố gắng hơn thôi

đã khiến cho 355 tiếng biến thành 710 tiếng … Bảy trăm linh mười tiếng

đồng hồ kia đấy! Lẽ nào tôi phải sống kiếp không bằng chó lợn trong suốt hơn bảy trăm tiếng đồng hồ hay sao? Thế thì chẳng thà giết quách tôi

đi!

Kể từ hôm Kỷ Nghiêm bắt đầu phụ đạo cho tôi, tôi liền biết kỳ nghỉ hè hoàn mỹ của mình đã tan tành mây khói, chỉ còn lại hai cuốn vở luyện

tập dày cả xentimet cùng với sự giày xéo vô cùng của gã ác ma kia.

Tôi đã từng nghĩ đế