Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322523

Bình chọn: 7.5.00/10/252 lượt.

rõ ràng: “Đến

ngồi bên cạnh anh.” Tôi ngẩn người tại chỗ, miệng há hốc thành hình chữ

O, điện thoại di động suýt rớt từ trên tay xuống. Tôi ngẩng mặt nhìn

trời: ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi lại đắc tội ác ma ở chỗ nào vậy hả?

Kỷ Nghiêm lạnh lùng nhắc lại: “Sang đây ngồi.”

Sợ hãi trước dâm uy của Kỷ ác ma, tôi đành thất thểu bước lên trong

ánh mắt kinh ngạc lẫn hoài nghi của tất cả thành viên hội học sinh.

Một giọng nói bông đùa phá tan bầu không khí trầm lặng: “Hội trưởng trí nhớ tốt thật đấy, nhớ cả tên người mới vào.”

Kỷ Nghiêm liếc Triển Tư Dương, khóe miệng nhếch lên cười ranh mãnh,

hoàn toàn không có ý định giải thích gì hết. Tôi nhìn Kỷ Nghiêm rồi lại

nhìn gã Triển Tư Dương mặt mũi tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra

kia, trong lòng chợt hiểu: Kỷ Nghiêm không chịu đính chính mối quan hệ

thuần khiết giữa hai chúng tôi mà muốn dồn sự chú ý của tất cả mọi người lên một đứa lính mới không chút nổi bật nào, rõ ràng là không muốn tôi

sống những ngày tháng yên phận thủ thường trong hội. Tất cả đã làm rõ

một vấn đề: anh ta đang trả thù tôi vì mấy câu đã nói trong buổi phỏng

vấn.

Trước thái độ ám muội mập mờ này, tôi đành mở miệng giải thích: “Hội

trưởng là thầy dạy gia sư của tôi.” Một người luôn đứng trên kẻ khác mà

lại đi làm gia sư, dường như không ai dám tin. Phòng họp dấy lên những

tiếng thở dài thật khẽ.

Kỷ Nghiêm cười cực kì ưu nhã, nhẩn nha thong thả nói: “Đúng thế,

người một nhà cả mà.” Cả phòng sững sờ, tất cả những người có mặt đều

quay lại nhìn tôi, một lần nữa tôi trở thành tiêu điểm của đám đông.

Phát giác ra một tia xảo quyệt thoáng qua trong ánh mắt Kỷ Nghiêm, tôi

lại càng khẳng định anh ta cố ý … chắc chắn là anh ta cố ý! Anh ta thừa

biết tôi chỉ muốn an phận qua ngày, thế mà vẫn cố tình nói như thế tôi

là gì của anh ta không bằng, mập mờ thế nữa chứ!

Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi rồi nói tiếp: “Đúng lúc anh đang thiếu một

trợ thủ, sau này em sẽ trợ giúp anh xử lí các công việc trong hội hội

sinh.”

Hội trưởng hội học sinh đã có lời, mọi người ai cũng gật đầu không dị nghị gì hết, chỉ là ánh mắt nhìn tôi càng lạnh. Giây phút ấy, lòng tôi

tuôn trào hai hàng lệ nóng.

Càng gần Kỷ Nghiêm, cảm giác như ngồi bàn đinh càng thêm mãnh liệt. Khó khăn lắm tôi mới chờ được tới khi cuộc họp kết thúc.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Kỷ Nghiêm vẫn ngồi yên bất

động nhìn tôi, vẻ mặt rõ ràng là đang cố nín cười — bộ dạng đó khiến

lông tốc khắp người tôi dựng đứng.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi tôi mới cất tiếng van lơn: “Hội

trưởng đại nhân, em biết em không nên nói năng bừa bãi hôm phỏng vấn …

em chỉ là một cán sự nhỏ nhoi không đáng nhắc đến thôi mà, chức vụ thần

thánh như trợ lý hội trưởng này thực sự không phù hợp với em đâu, em có

thể nào …”

Tôi còn chưa nói hết Kỷ Nghiêm đã nhướn mày, mặt sa sầm xuống: “Em dám!”

Tôi vã hết mồ hôi hột, vội vã lắc đầu rồi lại gật đầu: “Không … không, ý em là em rất vui khi được đảm nhiệm chức vụ này.”

Đúng là đồ vô tích sự! Không ngờ đến cả câu từ chối cũng không nói ra được! Tôi lại thầm than vãn trong lòng, ngoài miệng thì vẫn không kìm

được hỏi: “Nhưng tại sao lại là em chứ?”

Kỷ Nghiêm nhìn tôi tựa cười tựa không: “Chẳng phải em nói em là bạn

gái anh sao? Tất nhiên anh phải cho cô ‘bạn gái’ cơ hội thể hiện chứ,

xem em có xứng với anh không.”

Tôi chết sững — vốn còn hi vọng Kỷ Nghiêm nể mặt một tháng gần gũi mà hạ thủ lưu tình với tôi, giờ xem ra không còn mong mỏi gì được nữa, lại còn bị anh ta nắm đằng chuôi! Tôi ức chế: “Kỷ Nghiêm, lúc đó em thực sự không biết anh là hội trưởng hội học sinh trường trực thuộc, nếu biết

thế thì dù có cho em mười lá gan em cũng không dám nói ra câu đó.”

Tôi cúi đầu nói bằng giọng gần như van nài: “Con người em không có

chí hướng cao đến thế, anh đại nhân đại lượng tha cho em một lần có được không?”

Kỷ Nghiêm không nói gì, tôi khẽ ngẩng đầu lên phát hiện ra một nửa

khuôn mặt anh ta đã sa sầm xuống, thần sắc kì cục vô cùng. Tôi bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng họp yên lặng một cách quái dị.

Thật lâu sau anh ta mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh: “Em đúng là ngốc thật.”

Đáy lòng tôi trào lên một nỗi xót xa khó có thể gọi tên: “Vâng, em

rất ngốc, đã không thông minh lại cũng chẳng xinh đẹp gì … nhưng tại sao lúc nào anh cũng muốn gây hấn với em, không chịu buông tha cho em chứ?”

Mọi chuyện sao lại thành ra nông nỗi này, tại sao tôi lại dính vào Kỷ Nghiêm vậy hả?

Một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, bầu trời xanh trong không một gợn

mây, ánh nắng luồn qua tán cây chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Kỷ

Nghiêm, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như có thứ gì lóe sáng. Tay

trái anh ta chống lên đầu, nở nụ cười thảnh thơi nhàn nhã: “Đúng là

ngốc, nhưng ngốc mới đáng yêu.”

Gió thổi khiến cho cánh cửa phòng họp kẽo kẹt rồi đóng lại.

Mãi một lúc lâu sau tôi mới nhớ ra rằng mình cần hít thở. Vừa rồi tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nuốt nước bọt, tôi lắc mạnh đầu cho tỉnh táo — thứ cảm giác vừa nãy không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì.

Thấy mặt tôi đỏ bừng, Kỷ Nghiêm cười nói


Insane