XtGem Forum catalog
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322603

Bình chọn: 9.5.00/10/260 lượt.

tĩnh lặng và trong veo như mặt

nước hồ thu, vẻ lạnh lùng cứng rắn bị bầu không khí ấm áp buổi trưa làm

dịu đi không ít. Thật lâu về sau, mỗi lần hồi tưởng lại giây phút ấy,

tim tôi vẫn đập loạn lên như một chú hươu con hiếu động.

Kỷ Nghiêm tựa lưng lên cửa ra vào phòng tài liệu nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh đến xem Điền Thái Thái có lười biếng trốn việc hay

không.”

Tôi dẩu môi – anh ta đúng là không bỏ lỡ bất kì một cơ hội hành hạ tôi nào.

Lần này đến lượt Triển Tư Dương ù ù cạc cạc, anh ta nhìn tôi chăm

chú, hỏi: “Thái Thái, rốt cuộc thì em và hội trưởng có quan hệ gì với

nhau đấy?”

Đang định giải thích, tôi chợt phát hiện ra ánh mắt Kỷ Nghiêm bỗng lóe lên, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nín thở đáp mà không thèm suy nghĩ: “Hội … hội trưởng là thầy giáo của em, em chính là học trò cưng mà anh ấy tâm đắc nhất.”

Triển Tư Dương sửng sốt nhìn tôi không sao tin nổi, còn tôi thì ngốc nghếch quay sang ngó Kỷ Nghiêm.

Kỷ Nghiêm buông chiếc ba lô trên tay xuống rồi bước đến cạnh tôi,

khóe miệng khẽ nhếch, chân mày thoáng dương lên: “Học trò cưng tâm đắc

ư?” Ánh mắt Kỷ Nghiêm thoáng qua một cái nhìn kì lạ, có vẻ như tâm trạng vui vẻ lắm, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn còn không chịu buông tha cho

tôi: “Sao, anh không đến nên em định chạy hả?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có đâu có, tuyệt đối không có chuyện đó đâu! Lời của hội trưởng chính là mệnh lệnh, em kiên quyết phục tùng,

tuyệt đối không phản kháng.”

Trước mặt Kỷ Nghiêm tôi chẳng khác nào chuột phải mèo, còn là một con chuột nhắt cực kì nhát gan nữa chứ, đến dũng khí chạy trốn cũng không

có nốt.

Kỷ Nghiêm gật đầu hài lòng trước biểu hiện của tôi, nói: “Biết thế là tốt.” Anh ta quay sang nheo mắt nhìn Triển Tư Dương, phất tay: “Cậu đi

cùng tôi đến tham dự cuộc thi.”

Triển Tư Dương ngẩn người, chau mày hỏi: “Hội trưởng, ban đầu đã nói

là em không cần đi còn gì? Với cả em đã chuẩn bị tí nào đâu ….”

Kỷ Nghiêm trực tiếp tảng lờ luôn lời anh chàng cự nự, xoay lưng xách

ba lô, trầm giọng nói: “Tôi sẽ cho cậu năm phút chuẩn bị, năm phút sau

gặp nhau ở cổng trường.”

Nhìn bóng lưng nghênh ngang bỏ đi của Kỷ Nghiêm, Triển Tư Dương chỉ còn biết khổ cười không ngớt.

Tuy không biết Triển Tư Dương đã đắc tội với Kỷ ác ma ở chỗ nào,

nhưng nể mặt anh ta cũng bị ác ma đe dọa giống tôi, tôi thông cảm vỗ vai Triển Tư Dương, hảo tâm nhắc nhở: “Anh vẫn còn bốn phút ba mươi giây

đấy.”

Triển Tư Dương bi phẫn nhìn tôi, bỏ chạy ra ngoài với vẻ mặt buồn như chó cắn.

Vốn tuân thủ nguyên tắc chuẩn mực đó là nhẫn nhịn đến cùng, tôi cứ

tưởng rằng đời học sinh cấp ba của mình tuy không được đẹp đẽ như tưởng

tượng nhưng ít nhất thì cũng có thể yên ổn trôi qua nếu như cố im hơi

lặng tiếng. Nhưng rồi sau đó tôi đã phát hiện ra rằng, cái tôi cần nhịn

nhất không phải là sự áp bức của Kỷ Nghiêm mà chính là sự bài xích của

những người xung quanh.

Từ hồi làm tay sai của Kỷ Nghiêm, trong mắt những bạn học khác quan

hệ của hai chúng tôi trở nên cực kì ám muội. Đám con gái thì ghen ăn tức ở, tụi con trai lại chỉ sợ bị hiểu nhầm, mọi người ai cũng tránh tôi

như tránh dịch, vì thế mà mỗi khi tôi muốn tìm ai để thỉnh giáo này kia, những người đó đều bỏ chạy chối chết.

Sau khi bị cả đám cho hít khói, tôi đành ngậm ngùi ôm một đống tờ rơi ra ngồi nghỉ trước hòn giả sơn.

Nhìn chồng tờ rơi dày cả mét, tôi lại thầm rủa xả Kỷ Nghiêm một lượt từ đầu xuống chân.

Tôi mới chỉ không may lơ đãng có một tí trong lúc họp rồi bị anh ta

bắt quả tang, thế mà anh ta đã liếc tôi một cái, dùng giọng điệu ra lệnh nghe tưởng nhẹ nhàng thoải mái nhưng thực ra là không được quyền từ

chối nói: “Thái Thái, em đến thư viện mang số tờ rơi năm nay đến đây.”

“Dạ.” Tôi nhếch miệng.

Trong hội học sinh, tôi chỉ là một đứa sai vặt kèm thêm lao động chân tay miễn phí.

Nhìn bộ dạng miễn cưỡng không tình nguyện của tôi, Kỷ Nghiêm nói:

“Hội học sinh chúng ta chỉ toàn những người làm việc trí óc, cần có

người làm lao động chân tay …”

Tôi chỉ biết trợn mắt nhìn trời: Kỷ Nghiêm, đây mới là mục đích thực sự của việc anh gọi em vào hội học sinh đúng không?

Nhưng anh ta không hề nói cho tôi biết tờ rơi được đóng quyển in màu, lại còn nặng như thế này nữa.

Xung quanh lác đác có mấy người qua lại, nhưng chẳng ai có ý định đến giúp tôi.

Ôm đống tờ rơi cao ngất ngường gần che hết tầm mắt của mình, khi tôi

đang cố gắng lê bước về phía trước thì chẳng may đâm phải một chiếc xe

đạp. Chết tiệt! Không biết đứa nào lại dựng xe ở giữa đường thế này!

Xoạt… xoạt … Xoạt … Cả xấp tờ rơi vung vãi hết trên mặt đất, mà chết dở

nhất là còn có mấy cuốn bị rơi xuống hồ sen bên cạnh hòn giả sơn.

Khi tôi thất thểu ôm một đống tờ rơi cũng tả tơi không kém vào trong

phòng họp, ủy viên tuyên truyền lúc ấy cũng vừa mới phàn nàn: “Thư viện

cách có mấy bước chân, sao giờ này vẫn chưa lấy được tờ rơi vậy?”

“Cậu tự đi lấy thử xem.” Tôi thấp giọng càu nhàu.

Tuy giọng nói của tôi rất khẽ nhưng vẫn bị Kỷ Nghiêm nghe thấy. Anh

ta bước ra cửa chau mày nhìn mấy cuốn sổ tay bị ướt lem nhem hỏi: “Thế

này là thế nào?”