
ơi dựa vào đâu mà đánh chàng?”
“Dựa vào việc cả thiên hạ đều biết cô là Lạc phu nhân.”
“Đừng ép ta phải nói ra những chuyện không nên nói!”
“Được thôi, cô nói đi!” Lạc Vũ Minh không thèm để ý, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý vì sắp thực hiện được âm mưu.
Trong lúc họ cãi nhau, có rất nhiều người đã chạy về phía này. Long bảo chủ nhìn tình cảnh khó xử của bọn họ bằng vẻ nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”
Long Thanh Nhi đang định lên tiếng, nhưng sau khi nhìn Tần Phong thì lại hậm hực nói: “Không có gì ạ!”
Long bảo chủ nhìn về phía Tần Phong, y vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Mạc Tình đành cúi người thu dọn thuốc trị thương bị vứt trên mặt đất, giải thích với Long Thanh Nhi: “Long tiểu thư, ta chỉ đang bôi thuốc cho Tần Phong mà thôi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cho dù Tần Phong có yêu nàng hay không, nếu có thể làm gì cho Tần Phong thì nàng chắc chắn sẽ làm. Để Tần Phong không bị thân bại danh liệt, nàng không thể không nén nỗi đau trong lòng, đi đến gần Lạc Vũ Minh.
“Lạc Vũ Minh, huynh có thể không tin tưởng ta nhưng huynh không được vu oan cho Tần Phong. Huynh ấy vô tình với ta thế nào, huynh là người hiểu rõ nhất, không phải sao?”
Nói xong, nàng lê bước rời khỏi đó. Mỗi bước đi, hai chân nàng lại run lên như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng nàng còn hơi thở thì sẽ không cho phép mình yếu đuối.
Một cơn gió ập tới, lạnh lẽo như nụ cười của Tần Phong khiến nàng không thể kiềm chế nỗi đau trong lòng nữa nên cứ ho khù khụ không ngừng, đến nỗi không thể đứng vững, phải vị vào một người cao lớn gần đấy mới trụ được… Nỗi đau từ trong tim lan khắp toàn thân, mùi máu cũng dâng lên tới miệng, nàng vội vàng dùng khăn tay để che miệng.
Khi cất khăn tay đi, nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Tần Phong. Nàng lặng lẽ đưa tay sờ lên khóe môi, ngón tay còn lưu lại vệt máu đỏ tươi….
Về tới phòng mình, Tần Phong ôm vò rượu, dốc ngược cho rượu chảy vào miệng, thấm vào tận đáy lòng.
Rượu – thứ sáu năm trước y từng cho là cay xè, đắng chát – thì giờ đây đối với y lại là thứ ngọt ngào, dễ chịu.
Say – cảm giác mà sáu năm trước y từng cho là khó chịu nhất – thì giờ đây đối với y lại là cảm giác mà y mong muốn nhất.
Vừa nãy khi Mạc Tình bước đi, y rất muốn, rất muốn nắm tay nàng kéo lại, nói ra câu mà sáu năm qua y không thể nói được: “Đừng đi!”
Thế nhưng y vẫn không thể nói, vì y không có quyền thay nàng quyết định con đường nàng sẽ đi.
Vò rượu không còn một giọt, Tần Phong lại đi lấy một vò khác.
Nam Cung Lăng không thể chịu đựng được nữa nên giơ chân đá tung vò rượu trên tay Tần Phong. Rượu văng khắp nơi, khiến Bạch Đồng đang định bước vào cũng giật mình dừng bước.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Nam Cung Lăng giận dữ. Thì ra người thanh tao, nho nhã như hắn cũng biết nổi giận.
Mày kiếm xếch lên, mắt sáng rực như đuốc, khí thế dữ dội khiến người ta thấy kinh ngạc, sợ hãi.
Ấy vậy mà Tần Phong vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Đệ và Long Thanh Nhi nhìn thấy rất rõ ràng, huynh và nàng ta… Huynh có phong lưu đến đâu đi nữa thì cũng không thể đụng đến thê tử của bằng hữu! Đây là quy tắc trên giang hồ!” Nam Cung Lăng phẫn nộ nói.
“Thôi đi, trên đời này ai có thể nắm giữ sự sống chết của người khác trong tay thì người đó định ra quy tắc… Nàng ấy chính là…” Giọng của Tần Phong dần trở nên nhỏ và mơ hồ: “Nếu Du Minh Môn còn tồn tại thì… nàng ấy chính là người định ra quy tắc giang hồ…” Nói xong, Tần Phong lại lấy một vò rượu, nốc ừng ực.
Rượu tuôn xối xả, chảy qua khóe miệng y, xuống cổ làm ướt đẫm lớp áo đã nhuốm đầy máu, thấm vào những vết thương chi chít trên người y.
Nhưng dường như y không hề có cảm giác gì, tiếp tục ngửa đầu uống rượu.
“Cho dù giang hồ hiểm ác, vậy huynh thì sao? Phiêu Phiêu âm thầm chờ đợi huynh sáu năm, huynh làm như không thấy. Long Thanh Nhi yêu thương huynh, bất chấp nguy hiểm để xuống núi tìm huynh, thế mà huynh lại vụng trộm với thê tử của bằng hữu mình. Huynh chỉ muốn mình được sung sướng thôi ư, rốt cuộc thì huynh còn biết nghĩ tới tình nghĩa hay không?”
“Tình nghĩa? Hai tiếng này vốn là để lừa gạt tình nhân và bằng hữu mà thôi.”
“Huynh cho rằng nó là giả dối sao?” Nam Cung Lăng càng phẫn nộ, gầm lên. “Lạc phu nhân vì huynh mà nhảy xuống vách núi, thậm chí còn thừa nhận tình cảm của mình đối với huynh trước mặt bao nhiêu người chỉ vì muốn giải vây cho huynh, huynh cảm thấy mình xứng đáng với tấm lòng nàng ấy sao?”
“Vậy đệ bảo ta phải làm sao đây? Trong tình cảnh ấy bảo nàng bỏ Lạc Vũ Minh đi theo ta sao? Hay là bảo ta nói ta thật lòng yêu nàng ấy, cầu xin nàng ấy đừng đi?” Tần Phong đập nát vò rượu, đưa tay lau khô rượu còn dính trên cằm, cười lạnh, nói: “Đệ nghĩ rằng nàng ấy sẽ gật đầu sao? Đệ hoàn toàn không hiểu gì về nàng ấy. Nàng ấy sẽ chỉ biết trợn đôi mắt mù quáng của mình lên để hỏi ta: Đối với chàng, ta là gì? Trách nhiệm hay món nợ?”
Bạch Đồng bước tới, kéo tay áo Nam Cung Lăng, ra hiệu bảo hắn đừng nói gì nữa nhưng hắn lại giãy khỏi tay của Bạch Đồng, tiếp tục: “Huynh vốn mắc nợ nàng ấy. Huynh không hiểu chuyện tình cảm, khô