
Sa mạc mênh mông hoàn toàn cắt đứt hy vọng được gặp lại Tần Phong của nàng…
Cuối cùng thì cuộc ân ái không tình yêu kia cũng kết thúc. Nàng chống người ngồi dậy, cúi đầu vuốt lại mai tóc hơi rối của mình, giấu nước mắt sau mái tóc dày óng ả.
“Chàng hài lòng rồi chứ? Cảm giác báo thù thế nào?”
“Vui lắm! Đương nhiên là vui rồi.” Tần Phong đưa tay ôm nàng vào lòng, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên “Không có nữ nhân nào có thể làm ta sung sướng đến thế.”
Câu nói này như lưỡi dao xé toang lồng ngực của nàng, lôi trái tim chân thành của nàng ra rồi giẫm nát.
Sáu năm qua, gần như ngày nào Lạc Vũ Minh cũng đem chuyện Tần Phong thay nữ nhân như thay áo ra để đả kích nàng, thế nhưng nó không thể khiến nàng tan tác cõi lòng như câu nói này của Tần Phong.
Nàng không quan tâm mình đã hy sinh, trả giá những gì cho y, nhưng nàng không muốn mình chỉ là một trong số những nữ nhân làm cho y cảm thấy sung sướng…
“Tần Phong, trong số những người đàn bà của chàng, không người nào có thể giữ trái tim chàng sao?”
“Nàng nói xem!” Tần Phong nắm lấy thắt lưng của nàng, kéo áo của nàng xuống, những nụ hôn mạnh mẽ và cuồng nhiệt để lại những dấu vết rõ rệt trên làn da mềm mại của nàng. “Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, là người đầu tiên cho ta biết thế nào là đê mê, sung sướng, cũng là người đầu tiên khiến ta hiểu được thế nào là đau đến tê tái cõi lòng..”
“Nếu hận ta như thế, vậy sao không giết ta đi cho rồi?”
“Nếu ta ra tay được thì đã ra tay rồi.” Y kéo tóc Mạc Tình, buộc nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn oán hận của mình. “Lạc phu nhân, nàng có biết mình là Lạc phu nhân không? Tại sao lúc nãy lại không cự tuyệt ta?”
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, bất lực, chàng tưởng rằng ta còn là một nữ ma đầu giết người không gớm tay của trước đây sao? Tần Phong, ta phản kháng thì có tác dụng sao? Ta thà chết không tuân theo thì có ích gì sao?”
Nàng nhìn y, rưng rưng nước mắt. Năm đó, nàng đã từng liều chết để phản kháng, đáng tiếc là không có chút ích lợi gì. Tần Phong không tin nàng, thậm chí đúng vào lúc nàng cần được an ủi nhất thì lại xua đuổi nàng, đến bên cạnh nữ nhân khác.
Những nụ hôn nhẹ như mưa phùn khiến nàng nhất thời quên đi hết thảy. Giờ khắc này, thứ nàng cảm nhận được chính là sự lưu luyến vuốt ve và khát vọng dục tình.
Khi những ngón tay của Tần Phong nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực căng mềm của Mạc Tình, kích thích sự nhiệt tình của nàng thì nàng hoàn toàn mê muội, quên mất mình đang ở đâu, không tự chủ được mà ôm lấy y, hôn nhẹ lên da thịt rắn chắc của y, vuốt ve tấm lưng đầy vẻ nam tính, quyến rũ của y….
Khi dục vọng trong người lên tới đỉnh điểm, nàng vui thích ngồi trên đùi Tần Phong, từ từ dùng cơ thể mình để dung nạp dục vọng của y.
Nàng yêu y!
Cho dù có sa đọa thì cũng thấy hạnh phúc.
Cho dù sắp kết thúc sinh mạng này, nàng cũng muốn dành giây phút cuối cùng của cuộc đời mình cho y.
“Tình Nhi!” Tần Phong vùi mặt vào ngực Mạc Tình, hơi thở hổn hển phả vào trái tim nàng. “Ta yêu nàng!”
Người nàng lập tức trở nên cứng đờ, nàng ngơ ngác nhìn không gian tối mịt, cũng nhìn thấy ánh lửa đang từ từ tiến đến gần. Là Long Thanh Nhi và Nam Cung Lăng.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy đất trời như sụp đổ, trăng sao trên trời như không ngừng rơi xuống, những ánh lửa trước mắt cứ chập chờn nối tiếp nhau, thiêu cháy cả con cốc này.
Không kịp nghĩ ngợi gì, Mạc Tình hoảng hốt tách khỏi người ra, quơ lấy quần áo của mình mặc lại.
Tần Phong quay đầu lại nhìn một cái, không hề tỏ ra bất ngờ mà từ tốn, ung dung mặc lại quần áo.
Khi Long Thanh Nhi chạy tới nơi thì y vừa đưa cánh tay vào ống tay áo, thong thả thắt lại thắt lưng.
“Các…các người đang làm gì vậy?” Long Thanh Nhi run rẩy hỏi.
“Không có gì.”
“Rõ ràng hai người…Tần Phong, huynh làm vậy có thấy có lỗi với ta không?”
Y sửa sang ống tay áo, điềm nhiên như không, nói: “Ta là gì của cô chứ? Long đại tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm thì vị hôn phu của cô là người thắng cuộc trong buổi tỷ võ chiêu thân, liên quan gì tới ta?”
“Huynh!” Người ngạc nhiên không chỉ có Long Thanh Nhi mà còn có Mạc Tình. Nàng luôn tưởng rằng Tần Phong thật lòng với Long Thanh Nhi, không ngờ đối với bất cứ nữ nhân nào, y cũng lạnh lùng, tàn nhẫn.
Y quả là một cơn gió vô tình, lướt ngang qua quấy nhiễu thế gian nhưng lại không bao giờ dừng chân bởi bất cứ điều gì.
Nàng không hận y, chỉ hận mình không thể bước kịp theo y…
Trong lúc Long Thanh Nhi đang nghẹn lời thì một bóng người vụt tới, vung nắm đấm vào má phải Tần Phong.
Tần Phong không đánh trả mà chỉ lau vết máu ở khóe miệng, bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Minh đang đùng đùng nổi giận trước mặt mình.
“Huynh có chạm vào nàng ấy không?”
“…”
Lạc Vũ Minh thấy Tần Phong không trả lời thì lại tung nắm đấm vào bụng y, trúng chỗ vết thương.
Cơn đau kịch liệt khiến mồ hôi lạnh toát ra, chảy dọc xuống hai má của Tần Phong, nhưng y vẫn nhìn Lạc Vũ Minh mà không nói tiếng nào..
“Đừng mà!” Mạc Tình thấy Lạc Vũ Minh giơ chân đá về phía hông của Tần Phong thì bất chấp mọi thứ, xông qua chắn trước mặt Tần Phong, lớn tiếng quát: “Lạc Vũ Minh ngư