XtGem Forum catalog
Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca

Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322413

Bình chọn: 7.5.00/10/241 lượt.

n họ hơn ba thước, cầu xin hắc y nhân đang cầm nhuyễn kiếm. “Ngươi muốn làm gì ta cũng được nhưng xin đừng làm tổn thương tới nương tử của ta, nàng ấy vô tội.”

Tần Phong vừa nhìn thấy chàng thiếu niên cầm kiếm thì lập tức hiểu ra. Cha của hắn từng là một tên cường đạo không việc ác gì không làm, mấy tháng trước đã bị y giết chết.

Giang hồ là vậy. Ngươi giết ta, ta giết ngươi, ân ân oán oán không bao giờ chấm dứt. Y vốn cũng không muốn dây vào nên cố gắng không giết người, đáng tiếc vẫn không tránh khỏi.

“Người ngươi muốn giết là ta, không liên quan gì tới Lạc phu nhân cả.” Tần Phong bước lên vài bước, cất cao giọng: “Thả nàng ấy ra, ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của ngươi.”

“Sao lại không liên quan? Rõ ràng hôm ấy ta nhìn thấy hai người các ngươi đi chung suốt một đêm…”

Khi hắn nói ra câu này thì Long bảo chủ cũng vừa lúc dẫn đám cao thủ võ lâm chạy tới. Những ngọn đuốc trên tay họ sáng rực một góc trời, chiếu rõ cả những thần sắc khác nhau trên từng gương mặt.

Long bảo chủ nghe thế thì mặt sa sầm. Nam Cung Bùi Âm thì khẽ đưa tay che miệng, mắt lóe lên ánh cười. Mấy vị chưởng môn của các phái thì ngẩn người, sau đó tỏ vẻ khinh bỉ.

Những người khác thì không trầm tĩnh như vậy, bắt đầu xì xào bàn tán.

Mạc Tình thản nhiên nói: “Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi. Hôm ấy có người bắt cóc ta, may mà bị Tần Phong phát hiện. Huynh ấy cứu ta xong thì đưa ta về ngay, không tin ngươi có thể hỏi Lạc Vũ Minh.”

Thanh kiếm của thiếu niên kia khẽ run lên. Hắn nghi hoặc liếc nhìn Lạc Vũ Minh một cái, hơi do dự.

Lạc Vũ Minh nói: “Đúng vậy, Nàng ấy là nương tử của ta, Tần Phong là bằng hữu tốt nhất của ta, ta tuyệt đối tin tưởng bọn họ.”

“Ta mặc kệ bọn họ có quan hệ hay không…” Thiếu niên kia trở nên kích động, tay không ngừng run rẩy nên khiến kiếm xẹt qua chiếc cổ trắng trẻo, ngọc ngà của Mạc Tình. “Tần Phong, ta muốn ngươi lập tức tự vẫn, nếu không thì…”

“Được thôi!” Tần Phong trả lời không chút do dự, vì thế lại gây nên sóng gió… Sau lưng y bắt đầu có người bất bình lên tiếng: “Thế này là sao?”

“Đừng nói là dụ dỗ thê tử của bằng hữu thật chứ…”

Mạc Tình cất cao giọng ngắt lời bọn họ: “Tần Phong chàng không nợ ta thứ gì cả, cho nên không cần dùng tính mạng để trả!”

“Cô câm miệng cho ta!” thiếu niên kia khống chế nàng từ phía sau, lưỡi kiếm cứa vào cổ nàng, máu từ từ ứa ra.

Mạc Tình liếc nhìn những gương mặt đang nghi hoặc không hiểu, sau đó nở nụ cười buồn bã với Tần Phong. “Năm đó ta cứu mạng chàng không phải là để chàng dùng nó báo đáp ta… Tần Phong, hãy sống cho thật tốt!”

Nhân lúc thiếu niên kia hơi thất thần, nàng dùng hết sức nắm chặt thanh kiếm ngay trước mặt, cắt vào cổ họng mình.

Thiếu niên kia cả kinh, cuống quýt ngăn cản. Trong lúc giằng co, Mạc Tình trượt chân rơi xuống núi…

Tần Phong lao vút về phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy thiếu niên kia đang vung kiếm về phía mình. Y chỉ lo đưa tay níu lấy Mạc Tình. May mà Nam Cung Bùi Âm đã dự liệu từ trước, từ phía sau tung chưởng khiến thiếu niên kia mất mạng ngay lập tức.

Nhưng bóng dáng xinh đẹp của Mạc Tình lại biến mất khỏi tầm mắt y.

“Tình nhi..” Tần Phong ngơ ngác nhìn mảnh vải bị xe rách từ ống tay áo nàng, nhoài người nhảy xuống theo…

Những người trên Lạc Nhật Phong đều sững sờ khi thấy cảnh ấy. Cho dù tận mất nhìn thấy thì vẫn không ai dám tin là Tần Phong đã nhảy xuống thật. Mãi cho đến khi Long Thanh Nhi nhào tới bên cạnh vách núi hét lớn: “Tần Phong, tại sao chứ?”

Khi ấy Nam Cung Bùi Âm mới hoàn hồn , quay sang nói với Nam Cung Lăng: “Con xuống xem sao đi! Với võ công của Tần Phong thì có lẽ không nguy hiểm gì tới tính mạng.”

“Dạ thưa cha!”

Long Thừa Vân nói tiếp: “ Mau lên, xuống núi xem sao!”

Tất cả mọi người đều vội vàng theo Long Thừa Vân xuống núi, chỉ có Nam Cung Bùi Âm là nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Không ngờ Tần Phong lại vì một nữ nhân mà nhảy xuống núi, xem ra hôn lễ này còn thú vị hơn ta tưởng nhiều.”

Mạc Tình cảm giác mình đang rơi nhanh xuống núi. Những đau khổ, bi ai đã trải qua trong đời lại lần lượt hiện lên trong đầu nàng. Nàng không sợ hãi, cũng không hối hận. Chết vì Tần Phong là kết cục tốt nhất đối với nàng.

Nhưng bất giác hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy thân hình mảnh mai như liễu của nàng. “Tình Nhi!”

Mạc Tình mở mắt ra, không thể nào ngờ được rằng người đang ôm mình lại chính là Tần Phong.

Nàng còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì bọn họ đã lăn xuống cái dốc thoai thoải giữa lưng chừng núi. Tần Phong ôm chặt nàng vào lòng, che chở không để cho đất đá làm nàng bị thương còn mình thì bị những cạnh sắc nhọn của đá vụn cắt vào da thịt. Mỗi viên đá gần như đều lưu lại vết máu của y.

Khi thế lăn của họ không còn nhanh nữa mà bắt đầu chậm lại thì Tần Phong vận chân khí, nắm lấy một tảng đá to, đặt chân làm bàn đạp rồi nhẹ nhàng bay xuống, đứng vững.

Y buông Mạc Tình ra, nhẹ nhàng giơ cánh tay đang rướm máu của mình lên, chạm vào vết thương trên cổ Mạc Tình, hỏi: “Có đau không?”

Mạc Tình lập tức rưng rưng nước mắ: “Tại sao chàng lại phải nhảy xuống theo ta?”

“Ta không cứu thì nàng sẽ chết.”

“Nếu sườn núi n