
àng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đờinày….”
Chát! Một cái tát nảy lửa giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp, mong manh của Mạc Tình khiến má nàng đỏ lên như ứa máu.
Lạc Vũ Minh vẫn chưa thỏa cơn giận, hắn bóp cổ nàng, hung tợn nói: “Ngày mai cô sẽ biết chọc giận ta thì sẽ phải trả giá đắt thế nào.”
Trả giá đắt?
Hôm sau, Mạc Tình bị Lạc Vũ Minh kéo xuống lầu, vào phòng khách. Khi nàng nhìn thấy Tần Phong và Long Thanh Nhi ngồi bên bàn ăn thì lập tức hiểu ra.
Tần Phong nhìn chằm chằm vào má nàng, một lúc lâu mà vẫn không rời mắt được, hai tay nắm chặt lại.
Nàng đưa tay che bên má bị sưng vù, cúi đầu né tránh ánh mắt của y. Nàng tưởng rằng với tính cách của Tần Phong, y sẽ không hỏi nhiều nhưng nàng vừa ngồi xuống đã nghe Tần Phong nói: “Minh, có chuyện gì mà ra tay nặng như thế?”
Nàng vội vàng trả lời: “Không đau đâu, chuyện vặt vãnh giữa phu thế thôi mà… Chàng ấy không dùng nhiều sức, chẳng qua là do da ta quá mỏng mà thôi.”
Tần Phong đang định nói gì đó thì Long Thanh Nhi đã âm thầm kéo áo y, y mới im lặng không nói tiếp.
Chỉ cần một câu hỏi quan tâm, lo lắng của Tần Phong. Mạc Tình đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Không cần biết trong lòng y có nàng hay không , chỉ cần trong mắt y còn thấy nàng là nàng đã rất vui rồi.
Nàng đứng dậy, nói: ‘Bộ dạng này của ta không tiện để tiếp khách, ta xin phép về phòng trước đây.”
Lạc Vũ Minh đứng dậy kéo nàng lại, cười, nói: “Đừng đi mà, chẳng phải nàng thường nói rất muốn được gặp lại Tần Phong sao? Lần này gặp được, sao không cùng người ta uống vài chén đã?”
Mạc Tình định từ chối thì cảm thấy một luồng nội lực mạnh mẽ truyền vào cánh tay mình, khiến cả người nàng trở nên tê dại, phải ngồi phịch xuống ghế.
“Vậy cũng được.” Nàng nhận lấy chén rượu mà Lạc Vũ Minh đưa cho mình, mỉm cười nhìn đôi tình nhân trước mặt. “Ta chúc hai người bách niên giai lão, mãi mãi bên nhau.”
Nói xong, không đợi họ nâng chén lên, nàng đã ngửa đầu uống cạn chén rượu mạnh ấy. Nàng tự nhủ ngọn lửa cháy cồn cào trong lòng nàng là bởi vì rượu quá mạnh, sống mũi cay cay vì sặc rượu, còn nàng thì đang vui vẻ . Nhìn thấy y hạnh phúc, nàng rất vui.
Ngực quặn lên từng cơn, máu từ dạ dày dâng lên tới cổ họng. Nàng luống cuống lấy khăn tay che miệng, ho khan vài cái. Ho xong, nàng vội vàng giấu khăn đi.
“Xin lỗi, ta…”
“Không biết uống thì đừng uống nữa.” Người nói là Tần Phong, giọng y run run.
“Không sao…” Nàng ho vài tiếng, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi cười, nói: “Ta biết uống. Là do gần đây bị cảm nên mới như thế, không sao mà.”
Mạc Tình nghe thấy Lạc Vũ Minh nói : “Tình Nhi, nàng xem bọn họ ngọt ngào biết bao.” Nàng nhìn họ, gật đầu.
Nàng không dám nhìn Tần Phong. Hễ nhìn mặt y, nàng lại cảm thấy như mình liên tục bị chuốc rượu mạnh, men rượu thiêu đốt linh hồn nàng.
Nàng đành phải nhìn Long Thanh Nhi gắp thức ăn, rót rượu cho Tần Phong. Nhìn ánh mắt tràn ngập hạnh phúc và vui sướng của Long Thanh Nhi, nàng cắn chặt răng, gắng hết sức để mỉm cười.
Long Thanh Nhi là một cô nương rất xinh đẹp, hay nói hay cười, khác hẳn nàng, lạnh lùng, cực đoan, là một ác ma được bao bọc bởi một thân xác xinh đẹp.
Cho nên trời định là nàng không thể chiếm được trái tim y, dù đã dùng mọi thủ đoạn, dù đã cho y tất cả thì vẫn không có được tấm chân tình của y, không giữ được con người y… Có thua thì cũng phục, không có lời nào để oán hận.
Đêm trằn trọc không ngủ được, Mạc Tình mở cửa sổ, nằm soài lên bệ, để mặc cho làn gió mơn man mái tóc mình.
Mỗi lần cảm nhận được gió, nàng có cảm giác như Tần Phong đang ở bên cạnh, dịu dàng chải lại mái tóc dài óng ả của nàng.
Bỗng nhiên nàng nhìn xuống và thấy dưới lầu có một bóng người bồi hồi đi lại trong bóng đêm. Vóc dáng cao gầy, áo xanh tung bay. Là chàng!
Nàng đứng bật dậy. Hình bóng ấy mãi mãi không thể nào phai mờ trong tâm trí nàng.
Chàng đến làm gì chứ?
Nhất định là muốn hỏi xem Lạc Vũ Minh có tốt với nàng không, có phải đã khiến nàng chịu uất ức rồi không…
Nàng nhìn y, lòng rướm máu.
Sao chàng lại tới đây? Là do vẫn còn chút tình cảm với ta hay là do cảm thấy có trách nhiệm và mắc nợ ta?
Dường như cảm thấy được ánh mắt của nàng, Tần Phong dứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên. Hai người đau đáu nhìn nhau, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt!
Ngay lúc Mạc Tình suýt bất chấp tất cả, nhảy xuống lầu thì Lạc Vũ Minh liền xuất hiện bên cạnh nàng, khoác vai nàng, cười, nói: “Hắn đang đợi cô đấy, sao không xuống đi?”
Mạc Tình mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc.
Nàng lặng lẽ đóng cửa sổ lại. Lúc cánh cửa khép kín, nàng nhìn thấy rất rõ vẻ lạnh lùng, u oán trong nụ cười của Tần Phong…
Trời đã sáng, sương đã tan, Tần Phong vẫn ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, không hề nhúc nhích. Mãi đến khi cảm nhận được luồng hơi lạnh từ từ xâm nhập vào da thịt, ngưng tụ trong xương cốt, y mới phủi nhẹ y phục còn đọng hơi sương, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên căn lầu, cúi đầu cười nhạt, nói: “Tội gì phải làm thế!”
Nói xong, y đứng dậy bỏ đi.
Khi ra khỏi hậu hoa viên, y phát hiện Long Gia Bảo im ắng hơn bình thường rất nhiều, ngay cả thị vệ cũng ít hẳn, lúc đó y mới giật mì