Nữ Vương Không Trêu Nổi

Nữ Vương Không Trêu Nổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322634

Bình chọn: 9.5.00/10/263 lượt.

cảm nhận xem Hoắc Vi Phi có còn thở không, lại không sao làm được. Năng lực cảm ứng của cô trong lúc nguy cấp này lại không chịu phát huy tác dụng, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc súng quanh quẩn

trong không khí, khiến cô dạ dày quặn lên, buồn nôn. Anh chết rồi sao?

Không, không phải....

"Vu Phi...."

"Thật xinh đẹp." Louis

nâng khuôn mặt đầy nét bi thương của cô lên, đôi mắt màu nâu tràn ngập

đau đớn của cô lúc này hiện lên cả sự thống hận, giống như chỉ hận không thể róc xương lóc thịt gã đàn ông trước mặt ra. Cảm giác vui vẻ đã lâu

không có khiến cả người gã như bay bổng lên, "Cô đang nghĩ tại sao tôi

lại làm như vậy đúng không? Ừm.... Người Trung Quốc có câu gì ý nhỉ? Có

qua có lại? Đúng rồi, chính là câu này. Bởi vì cô đã lấy đi thứ quan

trọng nhất với tôi, tôi đương nhiên phải đáp lễ lại, không phải sao?"

Đường Tương Mạt không hiểu được những lời gã nói, trong đầu cô lúc này vô

cùng mờ mịt, nhìn Hoắc Vu Phi không chút nhúc nhích ở bên kia. Cô phải

tập trung toàn bộ tinh thần mới tiếp thu được những gì gã vừa nói, lờ mờ hiểu được, lại bị cảm xúc của Louis lấn áp hết thảy.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự hung ác nào mạnh mẽ như vậy, tựa như con thú

giương nanh múa vuốt trong đêm tối, chỉ hận không được nhào lên cắn đứt

cổ cô. Cô rất không thoải mái, cả người bị nỗi thống hận quấn lấy. Hóa

ra cô đã nhầm rồi, người Louis căm ghét không phải là Hugo, người anh

sinh đôi của gã, mà chính là cô....

"Tại sao...." Cô không hiểu

muốn hỏi, nhưng lại không sao thở được. Đau quá.... Trong lòng thực sự

rất đau.... mau biến đi! Đừng thế này nữa... Vu Phi.... Nếu như không

phải vì cô, anh cũng sẽ không mạo hiểm, rõ ràng anh có thể phản kích!

Có thứ gì đó sắp tràn ra ngoài, cô không khống chế được, cũng không muốn

khống chế. Mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên xa vời với ý thức của cô, ngay cả nỗi đau đớn thống khổ trong lòng cũng không cảm nhận được nữa.

Cô mê loạn thật rồi, có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn không chút che dấu

trong cơ thể cô, cô sắp không chịu đựng được nữa rồi....

Người

đầu tiên chịu ảnh hưởng chính là đàn em của Louis, súng trong tay gã

chợt rơi xuống đất, gã khổ sở ôm đầu quỳ xuống, hai mắt sợ hãi trợn to,

chật vật gào lên bằng tiếng anh: "Không.... Dừng tay lại! Đừng đánh

tôi.... A!"

"Mày..." Mọi người bị dọa sợ, không biết xảy ra

chuyện gì. Gã kia khàn cả giọng, dáng vẻ như đang nhớ lại chuyện gì đó

vô cùng khủng khiếp. Louis chậc một tiếng, dặn dò một đàn em khác, "Ồn

chết đi được! Cho nó một phát đạn đi!"

Nhưng gã kia không hề nghe theo. Tất cả đàn em của Louis đột nhiên đều buông rơi vũ khí, ánh mắt

mờ mịt, trống rỗng, có gã ngồi bệt xuống, có gã ôm đầu lăn lộn trên mặt

đất, "Catherin.... Đừng ép anh.... Đừng lại đây...."

"Chúng

mày...." Rốt cuộc Louis cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng

một giây sau đó cảm giác đau đớn như bị người ta khoét vào trong óc

khiến gã rên lên, muốn chống cự lại, thế nhưng như có một sức mạnh nào

đó chui vào đầu gã, len lỏi trong đó, đào móc những kí ức mà gã không

muốn nhớ lại...

Cách đó không xa, một người đàn ông có diện mạo

không khác gã là mấy đang dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn gã, ánh mắt vàng

giống gã tràn đầy mệt mỏi và đau đớn thật sâu, "Lu..."

Người kia

gọi nhũ danh của gã. Từ sau khi trưởng thành, đến cả bố mẹ cũng không

còn gọi gã như thế nữa, nhưng từ trước đến nay người kia vẫn không sửa

miệng được. Anh ấy là một nửa của anh, bọn họ tách ra từ một phôi, khuôn mặt giống nhau, màu mắt giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác

nhau.

Nhưng không sao cả, anh ấy là ánh sáng duy nhất của gã, là

niềm cứu rỗi duy nhất của gã. Anh ấy vụng về nhưng đầy sự thanh cao, tốt đẹp, giống như Thủ Hộ Giả hoa sen niết bàn. Gã tin tưởng anh ấy, nguyện vì anh ấy mà gánh vác phần đen tối của gia tộc, vậy mà người kia lại

phản bội gã, giao chiếc nhẫn ấy cho một ả đàn bà khác. Tại sao lại như

thế? Sao anh có thể làm vậy?

"Lu..." Những cảnh hồi bé hai người

sống chung lần lượt hiện ra, đầu Louis đau như bị nứt toác ra, muốn đưa

tay bắt lấy người kia, nhưng lại thấy nụ cười dịu dàng của anh bị gã làm tan đi, anh ấy càng lúc càng cách xa gã, gã không sao bắt lại được.

Xung quanh chỉ có độc mùi máu tanh, từng linh hồn chui lên từ trong bùn

lầy, tóm lấy chân gã mà lôi xuống. Gã không sao nhúc nhích được, ở đây

lạnh quá, gã không muốn ở đây nữa… Đừng... Đừng đi… Anh....

"Cô

đã làm gì...?" Một chút ý thức còn sót lại của Louis mơ hồ hiểu ra được

tất cả nguyên do đều từ ả đàn bà gã vô cùng căm hận kia, nhưng gã đã

không thể làm gì được nữa...

Một giây sau đó, gã bị những linh hồn kia kéo xuống, không còn chút ý thức nào nữa.

Đường Tương Mạt đột nhiên bật tỉnh, hai mắt trừng lớn đầy kinh sợ.

Phía trên là trần nhà thấp, tai cô ù ù, giống như đang ở nơi có súng máy rền vang vậy.

Cả người nhớp nháp khiến cô buồn nôn, muốn nôn ra nhưng dạ dày trống rỗng. Cô định thần, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng cả người chỉ có cảm

giác mệt mỏi bải hoải không chút sức lực.

Chỉ chốc lát sau, có

người đi vào. Thấy c


pacman, rainbows, and roller s