
õm. Xem ra, bọn họ sắp thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Hoắc Vu Phi
đi lên trước, gõ cửa một ngôi nhà, bên trong có khói bếp nhưng không ai
đáp. Hai người cảm thấy khó hiểu, vì vậy gõ lớn tiếng hơn. Chỉ chốc lát
sau, rốt cuộc cửa cũng được mở ra, một người phụ nữ mang khuôn mặt đặc
trưng của người Mỹ La-tinh, vẻ mặt đề phòng, "Các người là ai? Có chuyện gì?"
"A, chị gái xinh đẹp, chúng tôi không có ý xấu." Hoắc Vu
Phi nở nụ cười tươi lấy lòng, dùng tiếng anh nói trôi chảy, chỉ chỉ
Đường Tương Mạt bên cạnh, "Chị thấy đấy, cả tôi và vợ đều là người Châu
Á, xe hơi của chúng tôi đang đi thì bị hỏng, chỗ đó lại vắng vẻ không
thể nhờ giúp đỡ được mới đành chật vật đi đến đây... Chúng tôi không có
ác ý, chỉ là muốn về nội thành, chị có thể giúp chúng tôi..."
"Được rồi, vào đi." Người phụ nữ kia ngắt lời nói dông dài của anh, vẻ mặt mệt mỏi mở chốt cửa ra, cho bọn họ vào trong nhà.
Thành công! Hoắc Vu Phi quay lại phía sau nháy nháy mắt với Đường Tương, vẻ
mặt đắc ý. Cô dở khóc dở cười, khẳng định người phụ nữ kia không phải vì thương cảm mà đồng ý chứa chấp hai người.
Hai người cùng đi vào
trong nhà, mặc dù trên đường đi bọn họ có nghỉ ngơi, nước cũng không
thiếu, nhưng bôn ba suốt mấy ngày trời cũng khiến Đường Tương Mạt vô
cùng mệt mỏi, cộng thêm ba ngày liên tiếp đều ăn thứ lương khô không có
tý dinh dưỡng nào kia, thậm chí còn làm lợi cô chảy máu nữa. Có điều,
đau mặc kệ đau, cô vẫn thèm được uống một chén canh nóng đến khiến cho
đầu lưỡi tê liệt.
Bước vào trong nhà mà như vừa bước vào trong
hầm băng. Cô run lên, ánh mắt đề phòng. Căn nhà này nhìn có vẻ không có
gì đáng khả nghi cả, trong nhà đúng là có người sinh sống đã lâu, nhưng
người phụ nữ kia cho hai người vào nhà dễ dàng, dáng vẻ lại không chút
quan tâm thế kia rất không phù hợp.
Cô đang định nhắc nhở, tay
Hoắc Vu Phi chợt quàng qua vai của cô, nói bằng tiếng Anh: "Honey à, anh quên đồ ngoài xe rồi, chúng ta cùng ra ngoài lấy nhé?"
Cô ngạc
nhiên, bọn cô có hành lý gì đâu? Nhưng lời của anh khiến sự lo lắng
trong lòng cô càng lớn hơn, giống như đang bị thứ gì đó lạnh lẽo chẹn ở
cổ. Cô còn chưa kịp đáp, lại thấy trong con ngươi màu xám thẫm của Hoắc
Vu Phi thoáng tối lại, câu nói tiếng Trung th́ì thầm bên tai cô, "Chúng
ta phải ra khỏi đây."
Kết quả tay vừa mới cầm lên nắm cửa, sống
lưng của Đường Tương Mạt chợt tê dại. Cô quá hiểu cảm giác này là biểu
hiện của cái gì...
Quả nhiên, vẻ mặt người phụ nữ vừa cho hai
người vào nhà trở nên lạnh lẽo, trên bàn tay nhỏ gầy cầm một khẩu súng
săn, nhắm thẳng vào bọn họ, khóa bảo hiểm cũng đã được kéo lên. Cùng lúc này, cánh cửa phía sau hai người chợt bị mở ra, đứng phía ngoài cửa là
khuôn mặt đúng chất đầu gấu của ba người đàn ông, trong tay mỗi người
đều cầm một khẩu súng, tình hình lúc này chẳng khác nào phía trước có
sói phía sau hổ cả...
"Bỏ tay ra khỏi túi áo, giơ cao lên, không
được nhúc nhích!" Người phụ nữ kia lạnh lùng nhìn Hoắc Vu Phi nói. Tình
hình đang bất lợi cho bọn anh, Hoắc Vu Phi có thể liều mình, nhưng không thể liều tính mạng của cô gái bên cạnh được. Môi Hoắc Vu Phi giật giật, ngoan ngoãn nghe lời người phụ nữ kia: "Được rồi, chị gái vừa xinh đẹp
vừa nguy hiểm, tất cả đều nghe theo chị."
Anh rút tay ra, giơ cao lên, Đường Tương Mạt cũng làm theo anh.
Một người đàn ông phía sau tiến lên lục soát trên người anh, một người khác giật lấy chiếc balo anh đang đeo để kiểm tra. Toàn bộ súng và băng đạn
bên trong balo đều bị gã lôi ra hết. Vũ khí trên người Hoắc Vu Phi cũng
bị gã đàn ông kia lấy ra từng cái một: một khẩu súng lục Beretta 93R,
một khẩu Smith 2mm, một khẩu súng ngắn Wesson, ba băng đạn, một con dao, mấy quả lựu đạn nhỏ... Còn có dao găm, mấy cây kim thô giấu ở dưới mắt
cá chân và chỗ cổ tay của găng tay da.
Đường Tương Mạt nhìn thấy vậy không khỏi có chút không nói lên lời, người đàn ông này đúng là bách khoa vũ khí nha!
Nhưng nhìn với góc độ khác, tất cả những gì anh có thể dùng để chống cự bị
lấy mất hết rồi, chuyện này đối với hai người bọn anh càng thêm bất lợi.
"Còn cô nữa!" Ả đàn bà kia ra lệnh cho cô. Cô thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có một khẩu súng lục mà thôi.
Sau khi xác định, hai người không còn thứ đồ gì có thể dùng để phản kháng
được nữa, ba đàn ông kia liền kéo họ vào trong nhà, đẩy ngồi xuống ghế,
kéo vòng hai tay hai người ra sau, còng lại. Bọn họ hành động vô cùng
thận trọng, dường như đã biết trước Hoắc Vu phi không phải người tầm
thường, bất cứ lúc nào cũng có ba khẩu súng chĩa vào điểm yếu của bọn
họ.
Đường Tương Mạt vô cùng căng thẳng, lại không thể làm gì
được. Với tình hình trước mắt, ngay cả một cơ hội cho hai người cũng
không có. Vẻ mặt của Hoắc Vu Phi cũng rất nghiêm trọng, anh không chắn
chắc được rằng mình có phản kháng thành công được hay không, nhưng ngoan ngoãn để mặc người khác thao túng mình không phải là phong cách của
anh, vấn đề bây giờ là… anh còn phải lo lắng cho cô. Cho nên anh đành
phải tùy cơ ứng biến, bình tĩnh chờ cơ hội thôi.
Không khí lạnh
lẽo, một người đàn ông trong đó lấy