XtGem Forum catalog
Nữ Vương Không Trêu Nổi

Nữ Vương Không Trêu Nổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322163

Bình chọn: 8.00/10/216 lượt.

y! Cô buồn cười, dấm này anh cũng muốn ăn sao? Nhưng anh nói không sai, mặc dù tràn đầy nguy hiểm, nhưng cuộc sống sau này, cô tin tưởng

người đàn ông này sẽ luôn bên cô, cùng cô đón nhận tất cả...

Cô sẽ không còn chỉ có một mình, đơn độc bước đi.

Ông trời, cảm ơn ông.

Hồi cuối

Một năm sau, Miami.

Bách hóa Đường Nhân ở Đài Loan đã đi vào quỹ đạo. Trong thời gian này, Đường Tương Mạt thân là cố vấn phải chạy đi chạy lại giữa Đài Loan và Miami,

rốt cuộc hôm nay cũng được rảnh rỗi, cho phép mình nghỉ ngơi một tháng,

cùng Hoắc Vu Phi thân mật, không bước chân ra ngoài.

Mà dù cô có

muốn đi ra ngoài cũng không có sức lực. Hoắc Vu Phi không hổ là lính đặc vụ, thể lực dồi dào đến khiến người khác tức giận, cô ‘rèn luyện’ cả

năm trời cũng không theo kịp được. Triệu chứng dị ứng kia của anh cũng

đã bớt đi nhiều, không có chỉ mới tiếp xúc thân mật là liền nổi ban đỏ

nữa, thật đáng mừng.

Ngày hôm đó, Đường Tương Mạt đột nhiên tỉnh

giấc, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người xuống giường, đi vào

phòng tắm tắm rửa. Có lẽ vì từng ở trong quân đội cho nên tuy Hoắc Vu

Phi làm việc tùy hứng, nhưng thói quen sinh hoạt lại rất quy củ, cho dù

hôm trước làm loạn đến khuya, sáng hôm sau cũng không ngủ nướng.

Dần dà, cô cũng có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Có điều hôm nay cô thực sự

rất mệt, cô mơ màng, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, rồi lại

ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu, cổ cô chợt tê ngứa, giống như bị người ta gặm cắn vậy.

Người nọ hôn từ cần cổ non mềm của cô xuống phần da mềm mại dưới lớp chăn.

Đường Tương Mạt bị quấy nhiễu tỉnh giấc, nhếch môi cười. Người đàn ông

này kể từ khi bệnh tình chuyển biến liền rất thích thân mật với cô, dĩ

nhiên là vẫn không dám làm quá... trừ phi muốn sau khi làm xong bị nổi

ban đầy người.

Cô rất hưởng thụ, định giả vờ ngủ, lại thấy anh

không hề có dấu hiệu ngừng lại, không khỏi bất đắc dĩ, "Anh là Vampire

sao? Đang tìm chỗ để cắn vào hút máu hả?"

"Anh đang đếm xem anh

hôn bao nhiêu cái em mới chịu tỉnh." Hoắc Vu Phi đã sớm biết cô chỉ giả

vờ ngủ, hô hấp rõ ràng là đã tỉnh, "Đáp án là 105 cái."

"Được rồi. Em ngủ tiếp đi. Vừa rồi Gege gọi điện tới, nói con cô ấy bị bệnh, sợ rằng hôm nay không đến cửa hàng được."

Cô nhướn mắt: "Cho nên hôm nay anh phải đi làm?"

"Đúng vậy. Coi như số em gặp may, anh cũng không muốn đưa em vào quan tài đâu."

Là ai khiến tôi như vậy hả? Đường Tương Mạt tức giận trừng mắt nhìn anh,

đáng tiếc đôi mắt đỏ làm mất đi lực sát thương. Hoắc Vu Phi thấp giọng

cười một tiếng, cắn lên miệng cô, "Chờ anh về."

"Ừ."

Một

năm này, xác định cô không bị gì nguy hại nữa, Hoắc Vu Phi liền chấm dứt hợp đồng với Kình Thiên. Lúc mới đầu, anh ăn không ngồi rồi, ngày ngày

rảnh rỗi, anh đi theo Đường Tương Mạt, dù có một trăm Hoắc Vu Phi cô

cũng nuôi nổi, nhưng nửa năm trước, anh đột nhiên hào hứng nói với cô:

"Anh rất ưng một cửa hàng bán súng, chủ cửa hàng là một quý bà, bà ta

cũng muốn về hưu rồi, anh khuyên mãi bà ấy mới đồng ý bán lại cửa hàng

cho anh..."

Bà lão đáng thương...

Đường Tương Mạt mặc

niệm, có thể đoán được ‘khuyên’ của anh không phải bình thường. Bởi vì

cô biết anh đã tính toán từ lâu rồi, chuẩn bị những thứ cần thiết. Lúc

đầu cô sợ anh chỉ nhất thời hứng thú, không làm được lâu cho nên mới

không hỏi đến. Mà hôm nay đã giải quyết xong mọi chuyện, vẻ mặt anh đầy

sự hưng phấn, khuôn mặt sáng rỡ khiến cô không dời mắt được. Sau đó anh

sửa sang lại cửa hàng một chút, mời bạn bè đến, chính thức khai trương

lại.

Anh tự làm tất cả, cô cũng không nhiều chuyện giúp đỡ, cô

tin người đàn ông này có thể làm được hết. Vừa khai trương chưa được một tuần, đám người cho rằng anh là người phương Đông dễ bắt nạt, dưới sự

‘dạy dỗ’ của anh đều thay đổi hoàn toàn. Bây giờ gặp anh đều cung kính

chào một tiếng "anh Phi", hoặc là đi đường vòng để tránh gặp phiền phức.

Có điều, vì chuyện này mà thời gian hai người bên nhau bị giảm đi rất

nhiều. Tháng trước, Hoắc Vu Phi thuê một bà mẹ đơn thân giúp anh trông

coi cửa hàng. Bối cảnh người kia cũng rất đặc biệt, hiểu được vung đao

múa thương tuyệt không phải là người đơn giản, Đường Tương Mạt rất thích cô gái kia, còn cả đứa con gái mặt búng ra sữa của cô nữa.

"Lát nữa anh sẽ gọi điện hỏi xem cô ấy có cần gì không, nhờ người đưa đến cho cô ấy."

"Chờ một chút, anh ra ngoài với kiểu tóc này hả?"

"Sao thế?"

Anh nhếch lông mày, hôm nay anh cột hai nhánh dựng đứng, tạo hình thật sự

rất kinh hãi, nhưng người trong cuộc dường như không ý thức được. Từ khi cô nói anh thích kiểu tóc nào thì cứ buộc như thế, anh càng thêm không

khách khí với cô, ba lần năm lượt liền làm đầu viên kỳ quái, tiếp tục

như vậy nữa, cô thật sự sợ lòng yêu thích dành cho anh sẽ không còn

nhiều nữa...

Đường Tương Mạt mệt mỏi ngã xuống giường, "Không có gì.... Đi đường cẩn thận."

Cô hối hận! Thật hối hận... Nhưng, cũng chỉ có thể như thế, anh thích buộc kiểu gì thì buộc kiểu ấy, cô không ngăn cản. Dù sao, cô chỉ cần phụ

trách một chuyện là được rồi.

Chính là.... cởi nó ra.

HẾT TRUYỆN