
anh là Antony của cô.
Cô chẳng phải là Tiểu Điềm Điềm sao? Anh từng thấy trên mặt cô đầy tàn
nhan, nhưng sao Quý Tiệp chẳng hề để ý, ngược lại cô còn nhớ đến cái
chết oan uổng của Antony, cô muốn anh đừng mang Antony đi mà phải làm ba A Lực tiên sinh.
Ba A Lực….
Đó là cậu của Antony! Anh lập tức kháng nghị.
Quý Tiệp mặc kệ, tóm lại chỉ muốn anh nghe cô, cho nên từ ngày đó trở đi,
biệt danh của anh liền được đổi lại thành “Ba A Lực”, nhưng điều bí mật
này, cái tên này cũng chỉ có Quý Tiệp biết, cứ coi như đó là bí mật nhỏ
của hai người đi. Nhưng hai người dần dần lớn lên, đã có rất nhiều
chuyện Quý Tiệp đã quên nhưng anh vẫn còn cố gắng nhớ.
“…Lúc còn
nhỏ anh rất thương tôi, chỉ cần tôi muốn anh đều sẽ chiều theo tôi, con
anh bây giờ một chút cũng không.” Cuối cùng còn giận và trách anh.
“Ái chà! Hay là A Bảo không biết hôn là thế nào?” Cô giống như biết được
một bí mật lớn, trong nháy mắt tò mò nhìn anh chằm chằm.
“Thật sự cô chưa bao giờ đóng vai bạn gái sao? Không đúng à! Lần trước cô đã
nói, tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi, cũng đã từng có kinh nghiệm tình dục.” Anh không chỉ cảnh cáo cô đừng hỏi bậy ở chỗ của anh, vì sợ cô bắt gặp
điều gì đó không nên bắt gặp.
Thứ gì không nên để cô bắt gặp? Cô
hỏi, nhưng thái độ trả lời mập mờ của A Bảo đối với cô khiến cái đầu
thông minh của cô suy nghĩ ngay đến cái bẫy trong tình yêu nam nữ kia.
Nhưng mà…..
“Nào có người nào chỉ yêu mà không hôn? Đây gọi là
bạn trai bạn gái gì đó sao?” Cô thất vọng cảm thấy tình sử của Dương Sĩ
Bảo tràn đầy nhục dục.
“Ừ..m..ừ…m!” Cô đột nhiên lại nghĩ tới
“CHẳng nhẽ đó không phải là bạn gái anh….” Cô lộ vẻ mặt hưng phấn khi
lại phát hiện ra một vùng trời mới.
Dương Sĩ Bảo thật sự muốn che lỗ tai lại, không muốn nghe cô nói những điều xằng bậy.
Mắt anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
“Cô ta là người mua phải không?” Cô cũng đổ trút xuống, miệng đầy tức giận.
Đầu cô được làm bằng nước thạt à? Dương SĨ Bảo hất mặt mặc kệ cô.
“Cho nên anh mới không biết hôn, chỉ biết ân ái.” Đây chính là kết luận sâu
sắc của Quý Tiệp. “Tôi muốn đến mách mẹ Dương, nói anh quan hệ nam nữ
bừa bãi.” Quý Tiệp vội vàng phủi mông một cái, đứng lên thẳng theo hướng cửa bước ra ngoài.
“Quay lại!” Anh lạnh giọng gọi cô.
Quý Tiệp dừng bước lại, ngoái đầu liếc nhìn anh một cái. Mặc dù vẻ mặt của
anh cứng nhắc nhưng vẫn nhìn ra vẻ mặt kìm nén tức giận của anh. Lần này cười giỡn đã khai mở lớn rồi, làm thế nào đây?
Ai~~ A Bảo chính
là như vậy sao, ở đâu cũng không có chút hài hước nào cả. Anh không nhận ra cô chỉ đang đùa thôi sao. Ừ…Chẳng nhẽ cô cứ như vậy mà đi thẳng ra
chuyện gì sao?
Quý Tiệp nghiêm túc tự hỏi, ai bảo biểu hiện của Dương Sĩ Bảo kinh khủng như vậy. Nhưng ánh mắt của cô lại hướng theo phương hướng mà Dương Sĩ Bảo đang liếc nhìn qua. Thấy chân tay anh thật dài….
Bao nhiêu năm rồi bọn họ không thi chạy cùng nhau rồi nhỉ? Không biết tay
chân người nào sẽ nhanh hơn đây? Nhưng theo như chuyện đánh lộn lần
trước, A Bảo không sử dụng Không Thủ Đạo, xem ra đủ để thấy anh chính là người thân thủ bất phàm.
Thế nào? Cô có muốn đánh cược không?
“Tôi bảo cô quay lại.” Giọng anh càng lúc càng lạnh.
“Được rồi, được rồi.” Lần này Quý Tiệp ngoan ngoãn trở về.
Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh muốn cô ngồi xuống cạnh mình.
“Làm gì mà ngồi gần như vậy?” Tưởng như vậy có thể dễ dàng đánh cô sao? Hừ, cô không dễ dàng mắc mưu đâu.
Vì vậy, Quý Tiệp chọn khoảng cách ngồi xuống xa anh một đoạn.
Thật ra thì trong lòng cô biết thừa rằng A Bảo chỉ đang đùa, tuyệt đối anh
sẽ không động thủ đánh cô, cô không phải vì vậy mà ăn hết đồ ăn của cô
sao?
Anh không hề biến sắc tiến gần lại cô.
“Anh làm gì
thế?” Làm cô sợ đến mức muốn lui về phía sau, nhưng tay Dương Sĩ Bảo đã
đặt cố định phía sau cô. Hai chân anh banh ra, quỳ xuống dưới chân cô.
Mập mờ như vậy! Quý Tiệp nghĩ muốn nói gì đó với Dương Sĩ Bảo, nhưng miệng
cô vừa mới ngọ nguậy thì hàm răng của anh liền cắn môi dưới cô, trằn
trọc mút, hai lưỡi cuốn chặt lấy nhau.
Anh đang hôn cô!
Đúng vậy, không sai, vì chặn lại tư tưởng làm loạn của cô, anh chỉ thực hiện tốt yêu cầu của cô đối với anh, tránh cho cô có những suy nghĩ lung
tung, cho rằng anh có cái bí mật không thể cho ai biết kia.
Nhưng, anh không chỉ muốn làm như vậy, anh còn nhân cơ hội nói cho Quý Tiệp
biết rằng, kẻ chơi với lửa cuối cùng sẽ bị lửa tự thiêu, cô không thể
luôn đùa giỡn với anh!
Cô muốn chơi thì anh sẽ chơi cùng cô.
Nhưng mà, cô cũng sẽ phải trả cái giá tương đối cao đó. Nghĩ đi nghĩ
lại, Dương Sĩ Bảo luôn ôn hoà như suối nước trong nháy mắt đã chuyển
thành một người ham muốn tình dục.
Tay anh đùa giỡn trên đường
cong của cô, thăm dò trên làn da mềm mại của cô. Anh cởi nút áo của cô
ra, bàn tay bắt đầu đẩy áo ở ngực cô ra, hai đầu ngón tay nắm lấy nụ hoa đẹp đẽ của cô.
Đột nhiên cảm giác đau nhói làm Quý Tiệp đang trong cơn mê liền tỉnh lại.
A Bảo đang làm gì vậy? Tại sao anh ta lại cởi y phục của mình? Tại sao
tay anh ta lại ở trong quần áo của mình? Tại sao tay của anh ta nắm
lấy….
“A Bảo…”