
nhẹ nhõm như thế này, giờ
anh đuổi em đi sao? Không được!” Cậu không muốn, cậu còn có ba đĩa A gốc còn chưa được xem. “Huống chi, em đã nói với ba mẹ rồi, tối nay sẽ qua
đêm ở đây, bọn họ đều không dị nghị gì cả.”
“Họ không dị nghị, nhưng tao có.”
Dương Sĩ Bảo thu từng món đồ gì đó của Dương Văn Bảo, trong đó tám chín phần
đều là sách báo gợi dục, những cảnh tình dục. Anh không muốn để cho Quý
Tiệp thấy những thứ này, bằng không cô gái chết tiệt kia sẽ xem anh như
là đồ háo sắc mất.
Dương Sĩ Bảo đem toàn bộ đồ đạc của Dương Văn
Bảo vứt ra ngoài cửa sổ, thấy Dương Văn Bỏ kêu lên đầy sợ hãi “Anh……”
thảm thiết “Anh làm gì thế hả?” Hắn vội vàng chạy tới cửa sổ xem xét.
Thật may chỗ ở của anh cậu có thể nhìn rõ phía bên dưới, một cửa và một sân, phòng khách cách với bên ngoài cũng chỉ có một cánh cửa, cho nên hắn có thể nhìn thấy sách gợi dục không bị hư hại nặng, nhưng mà đề phòng
người khác lấy trộm bảo bối của cậu, Dương Văn Bảo nhanh như chớp lao ra ngoài cứu lấy sinh mạng thứ hai của hắn.
Dương Sĩ Bảo nhìn thấy bảo bối của em trai hắn văng tứ tung, anh lập tức đến trước cửa chính…
Két! Anh cậu sao lại đóng cửa chứ?
“Anh!” Dương Văn Bảo chạy tới đập cửa, lúc này mới phát hiện ra, anh cậu không chỉ đóng cửa mà còn khoá trái từ bên trong “Anh…!!!” Cậu kháng nghị.
Nhưng kháng nghị không có hiệu quả, Dương Sĩ Bảo hét vọng qua vách ngăn với cậu “Hôm khác đến đây mà xem!”
“Những thứ này em mà đem về, ba mẹ thấy được thì làm sao giờ?” Dương Văn Bảo
cũng biết không dùng bạo lực được nên đổi trạng thái sang trạng thái
buồn bã, năn nỉ muốn anh cậu mở cửa.
“Nếu đạo hạnh của mày thất
thế thế kia, bị người khác nhìn thấy sổ sách và đống đĩa cấp A kia thì
phải trách màu không có bản lĩnh làm chuyện xấu. Mày có đi không hả?”
Dương Sĩ Bảo lên tiếng đe doạ.
Hứ, cậu không sợ đâu! “Không đi!” Dương Văn Bảo đầy chí khí nói, cậu muốn xem ngay hôm nay.
Hôm nay cậu đến là để nương nhờ, nhìn xem anh cậu có thể làm gì với cậu bây giờ?
Dương Văn Bảo nhìn Dương Sĩ Bảo đứng trên cửa sổ nhìn xuống, trông Dương Sĩ
Bảo không có vẻ gì là sợ cậu, ngược lại chạy thẳng vào trong bếp múc ra
một ca nước, mở cửa sổ dội thẳng xuống dưới.
Ánh trăng chiếu
xuống cửa sổ, Dương Văn Bảo không hề phòng bị mà bị ướt sũng. Không chỉ
như vậy, Dương Sĩ Bảo còn đe doạ hắn nói: “Mày mà còn ở đó, tao sẽ lập
tức gọi cho ba mẹ, nói mày làm những chuyện tốt gì đó.”
A? Lại dùng chiêu đó! Dương Văn Bảo bị hù làm cho chết khiếp.
“Được được được, em lập tức đi ngay, đi ngay là được chứ gì, anh đừng gọi
điện thoại mách ba mẹ nhé, bằng không tiền tiêu vặt của em sẽ bị giảm đi phân nửa, cuộc sống ngày sau sẽ khổ không thể tả được.” Dương Văn Bảo
nhặt bảo bối của mình từ trên mặt đất lên, vừa nhặt vừa lẩm bẩm hôm nay
sẽ không thể lưu tình với anh.
Phải biết rằng, cái gọi là thực
sắc tính (ý là cơm và đồ ăn là quan trọng), còn đây chỉ là những thói
quen thường ngày của con người, cậu tuy chỉ là học sinh cấp ba, nhưng
vẫn rất hiếu kỳ và ham vui.
“Dương Văn Bảo, mày có chịu đi hay
không? Vẫn còn ngang bướng ở đó ‘nói nhảm’ cái gì hả?” Trong nháy mắt,
Dương Sĩ Bảo lại dội xuống ca nước thứ hai.
“Được rồi, được rồi, em đi, lập tức đi ngay.” Anh hai sao lại vội vã vậy chứ?
Dương Văn Bảo thu dọn đồ đạc xong vội vàng co cẳng chạy, sợ rằng mình chạy không nhanh sẽ lại chọc giận anh hai mình. Cửa chính!
A, không được! Nếu A Bảo với bạn gái vẫn còn đang làm chuyện đó, cô mà
nhấn chuông cửa như vậy thì không khác nào bứt dây động rừng à, kế hoạch nhìn trộm sẽ bị cô phá hoại mất. Vì vậy, Quý Tiệp nhanh chóng quyết
định, cô sẽ không đi bằng cửa chính nữa, cứ như vậy mà trèo lên lầu hai, tiến thẳng đến ban công tìm chìa khoá.
Cô vươn dài tay tìm kiếm…
Không có!
Tại sao lại không có chứ?
Quý Tiệp không tin, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm từng đáy chậu hoa một,
tay cô bị gai hoa làm cho máu trên tay cô hoà quyện chung với mồ hôi.
Nhưng mà, cô khổ cực như vậy, ông trời thật tàn nhẫn, không có cô chút hồi báo nào, tìm mãi cũng không thấy.
Đáng chết! Chẳng lẽ A Bảo sớm đoán được cô sẽ đến nên đã thay đổi chỗ cất chìa khoá rồi sao?
“Cô đang làm gì ở đây?”
Cửa sổ sát bên trong phản chiếu một thân hình cao lớn đầy kiêu ngạo, bóng
của người đó kéo ra thật dài, Quý Tiệp không ngẩng đầu, dùng đầu gối
cũng biết được người đó là ai.
Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang mặc quần áo rất chỉnh tề. Thật là đáng thất vọng!
“Anh mở cửa ra đi!”
Cô lấy gõ cửa sổ, Dương Sĩ Bảo vẫn ung dung đứng ở trong phòng, thân thể
nghiêng trên bờ tường hút thuốc lá không thèm để ý đến cô.
Quần
áo vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng mà, Quý Tiệp tin rằng cô gái kia nhất định vẫn còn bên trong nhà. Nhất định là A Bảo nghe thấy tiếng còi cảnh sát
của cô, cho nên quyết định tốc chiến tốc thắng rồi. Chẳng lẽ anh nhanh
như vậy sao?
Quý Tiệp len lén liếc dưới háng anh một cái sau đó
lắc đầu, đem vấn đề ném ra sau ót, hiện giờ quan trọng nhất là cô muốn
gặp tình nhân của A Bảo, xem xem dáng dấp của cô ta như thế nào. Sau đó
muốn tìm hiểu xem cô ta là người như thế nà