
ngay cho mẹ Quý,
thuận tiện hỏi luôn chuyện của đối phương.
Trương Cảnh Trạch, là người thừa kế công ty Hoa Dương.
“Nếu so anh với anh ta thì sao?”
“Tốt hơn nhiều, ít ra anh ta không làm cho cô thấy ghét.” Anh nói, giọng điệu có chút lạnh nhạt và buồn bực.
Quý Tiệp ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh.
Anh cố ý né tránh ánh mắt của cô, để cô không thấy rõ vẻ mặt của mình, nhưng cô vẫn muốn giải thích rõ tâm tình của mình.
“Tôi không có ghét anh, thật đó.”
“Chuyện này không quan trọng.” Anh ngẩng đầu lên, lộ rõ ánh mắt ảm đạm.
Anh cởi nút áo ngực của cô rồi kéo nó ra, lạnh lùng nói: “Dùng miếng dán ngực đi.”
“Như vậy bộ ngực sẽ hạ xuống.” Cô chống nạnh, đem bộ ngực rớt xuống ra ngoài cho anh nhìn. Nhìn nè, hạ xuống như vậy đó! Như vậy rất khó coi.
“Ở chỗ này cứ dán miếng dán ngực lên, như vậy bộ ngực sẽ hiện ra.” Tay anh dời xuống hai bên ngực, làm cô thấy vóc dáng mình thật tuyệt.
Dương Sĩ Bảo cố gắng thay y phục giúp cô, nhưng Quý Tiệp nhìn anh chăm chú
nhìn như vậy làm cho gò má cô ửng hồng. Thật ra thì Quý Tiệp không nói
thật lòng mình, thật ra cô ghét chuyện Sĩ Bảo hiểu rõ thân thể mình đến
như vậy. Cô vẫn nghĩ rằng anh biết….nhưng chỉ có cô.
“Anh phải cùng tôi vào đó!”
“Đừng đùa! Cô đã không còn là một cô bé nữa, không cần cứ có chuyện gì là đi
tìm chỗ dựa dẫm, chàng trai kia là một người tốt, cô phải học cách nắm
bắt đi!.” Dương Sĩ Bảo đưa Quý Tiệp một hộp cơm hộp, mặc cho Quý Tiệp cứ nói mãi nhưng nhưng vẫn không chịu theo cô vào.
“Nhưng mà tôi
không có tự tin. Anh biết tính tôi đan ông như thế nào, sẽ không có ai
yêu loại người nào như tôi đâu.” Quý Tiệp không tự nhiên nâng cao cổ lên nói, cảm giác quần áo này quá hở hang rồi.
“Cô mặc vậy rất đẹp,
không trách chút nào đâu, từ khi tôi biết cô đến nay, hôm nay chính là
ngày cô trông đẹp nhất đó.” Anh cố gắng dụ dỗ cô trở nên vui vẻ, Quý
Tiệp vẫn cứ cố tình tra hỏi tiếp.
Cô hơi hướng mắt lên nhìn chằm
chằm vào anh, chứng tỏ như anh đang lừa gạt người vậy. “Tôi muốn mình
trông thật đẹp, tại sao khoé mắt anh giống như đang lừa dối tôi vậy?”
Cô không an tâm chạy vào trong xe anh, từ trong kính chiếu hậu không ngừng nhìn chính bản thân mình. “Ái chà! Lông mi của tôi dày quá, miệng cũng
rộng nữa, hơn nữa tối qua còn thiếu ngủ, anh xem đi, mắt tôi bị thâm
cuồng rồi…” Cô chạy tới, so với mắt mình thì mắt anh còn thâm cuồng
nhiều hơn.
Dương Sĩ Bảo tức giận nhìn chằm chằm vào cô.
Rốt cuộc cô muốn đùa cợt anh đến khi nào thì cô mới vui cơ chứ?
“Vào đi!” Anh ra lệnh cho cô.
“Không muốn.” Cô mím môi khó chịu “Không hiểu anh làm gì mà biến tôi trở nên
xấu xí như vậy, sao trông tôi khó coi vậy chứ, anh còn muốn đưa tôi đi
xem mắt nữa! Anh có lương tâm hay không vậy?” cô dùng ngón trỏ đâm mạnh
vào ngực anh, cảm nhận được lồng ngực săn chắc của anh.
Dương Sĩ Bảo cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Quý Tiệp vội vàng thu tay mình lại, giận dữ bĩu môi nói: “Được rồi, được
rồi! Vào thì vào!” Cô vẫn không cam lòng, không hề muốn đi vào trong nhà hàng.
Bước được mấy bước, cô thấy mẹ mình đang vẫy tay với mình.
Quý Tiệp ngẩng đầu rồi đi thẳng về phía mẹ mình, trên đường đi cô tranh thủ nhìn người đàn ông mà mình phải xem mắt.
A Bảo không gạt cô, người đàn ông ngồi đối diện mẹ cô kia, chỉ cần nhìn
nửa gương mặt anh ta thôi đã cảm thấy bất phàm rồi, vả lại anh ta ăn mặc rất cẩn trọng. Lần này mẹ cô giúp cô tìm một con rùa vàng để làm ứng cử viên xem mắt rồi.
Nhìn dáng dấp anh ta xem ra cũng không tệ, bề ngoài trông có vẻ là người có tiền…Quý Tiệp nở nụ cười khuynh đảo.
Cô cười, Dương Sĩ Bảo đứng cách chỗ cánh cửa thuỷ tinh mà vẫn có thể nhìn thấy được.
Anh ra lệnh cho bản thân nên xoay người bỏ đi, vì…đã không thuộc về Dương Sĩ Bảo, anh tuyệt đối không được luyến tiếc!
“Tôi nói cho anh biết, lần này mẹ tôi giới thiệu một người rất tốt lại tử
tế, không thể tin được anh ta lại là chủ của một công ty lớn. Anh biết
không, lúc chúng tôi vừa đến, anh ta lập tức đứng dậy kéo ghế cho tôi,
a…….”
Quý Tiệp hướng về phía microphone cười đầy ám muội. “Tôi
chưa bao giờ gặp qua anh chàng nào lại lịch lãm như vậy. Anh ta cho tôi
cảm giác như một vị công tước ‘xuyên thời gian để gặp người yêu’ vậy,
thật là một người nho nhã! Không ngờ rằng mẹ tôi lại tinh mắt như vậy,
giúp tôi tìm được một chàng trai tốt như thế.”
Quý Tiệp gác chân
lên giường, tư thế vô cùng bất lịch sự khi ăn thức ăn, lại còn đang báo
cáo với Sĩ Bảo chuyện đi xem mắt hôm nay của cô nữa. Cô nói rất lâu
nhưng không hề nghe thấy tiếng trả lời nào của Dương Sĩ Bảo.
Chết tiệt! Chẳng lẽ A Bảo đã bỏ ống nghe rồi, dám để cho cô ngồi nói một mình ư?
“A Bảo, anh đâu rồi?”
“Tôi ở đây!” Anh miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Lúc này Quý Tiệp mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ‘phì’ phun ra mấy hạt dưa hấu
rồi mới nói “Anh ở đây sao không trả lời? Hại tôi cứ tưởng tôi đang nói
một mình với cái microphone. Đúng rồi, anh có nghe những lời tôi nói
không? Có muốn nghe lại lần nữa không?”
Quý Tiệp rất hào hứng, cô cực kỳ muốn thuật lại lần nữa chuyện đi xem mắt ngày hôm nay, thế nhưng