
ơn
nữa tôi gọi cho chị thì có chuyện gì để nói chứ?
“Áo chưa khô đã mặc vào, sau này già dễ bị phong thấp lắm
đấy.”
“Chị Bạch, có phải chị xảy ra chuyện gì không?” Mấy hôm nay
tôi lo nhất hai việc, một là cô em út bỏ học, hai chính là chị Bạch bị tên cầm
thú kia giở trò. Lúc này gặp lại cô ấy tôi mơ hồ nhận ra mình có chút yêu cô
ấy. Nhưng sự tự ti đã khiến tôi nén chặt chút tình yêu ấy tận sâu trong trái
tim.
“Ân Nhiên, lương tháng hiện giờ của cậu là bao nhiêu?”
Tôi đỏ mặt: “Chị Bạch, hai nghìn tôi vay chị có lẽ tháng này
chưa thể trả được, tôi định tháng sau sẽ gửi trả chị.”
Cô ấy ngắt lời tôi: “Tôi đang hỏi cậu, không phải cậu làm
quản kho sao? Nhưng tại sao cậu lại tự mình chuyển hàng, có phải lương không đủ
không?”
Thì ra là hỏi cái này, tôi cứ tưởng cô ấy chạy đến đây để đòi
hai nghìn tệ.
“Tôi thích công việc này, tôi là một chàng trai khỏe mạnh,
không làm chút công việc chân tay, tối cũng khó ngủ.”
Cô ấy đỏ mặt, tôi vội vàng giải thích: “Không phải, chị Bạch,
tôi không có ý đó. Tôi không nói, không nói việc liên quan đến phụ nữ đâu.” Tôi
líu cả lưỡi, câu đó đúng là nghe có vẻ dễ hiểu nhầm.
Cô ấy vẫn có dáng vẻ thanh lịch như xưa, nhẹ nhàng nói: “Tôi
biết cậu muốn nói gì, nhưng Ân Nhiên à, việc này không thích hợp với cậu, cậu
không thể làm công nhân khuân vác được, quá mệt! Cậu còn trẻ thế này, cơ thể có
chịu đựng nổi không?”
“Tôi không sao.” Tôi vỗ ngực.
“Ân Nhiên, tìm nơi nào nói chuyện đi. Cậu ăn cơm chưa?”
Nghĩ đến quán ăn ở đây đều có ruồi bay vo ve, tôi không dám
đưa cô ấy đi, cô ấy cũng nuốt không nổi: “Quán ăn cách đây xa lắm.”
“Vậy tìm chỗ ngồi nói chuyện.”
Đi đâu được đây? Trong kho thật sự không có chỗ ngồi rồi, chỗ
nào cũng bám đầy bụi. Bạch Khiết thấy tôi nghĩ lâu quá, nói: “Đến phòng cậu
cũng được mà.”
Tim tôi đập thịch một cái, đến phòng tôi? Đến phòng tôi thì
tôi sao dám đảm bảo không động tay động chân với chị? Nhìn cơ thể Bạch Khiết
tôi đã không kìm được mà nuốt nước bọt. Nhưng rồi nghĩ, tôi làm gì có phòng!
“Chị Bạch, tôi không có phòng, tôi toàn ở trong kho này.”
“Ở cùng công nhân sao?”
“Không có công nhân, chỉ có hai quản kho, tôi và người họ Đàm
kia. Tôi phụ trách chuyển hàng, có thể kiếm thêm được một chút. Anh kia rất ít
khi có mặt ở đây, tối cũng không ngủ ở đây.”
“Thế thì dẫn tôi đi xem cậu ở thế nào?”
Nói rồi cô ấy đi thẳng vào bên trong, tôi vội theo sau muốn
ngăn cô ấy lại. Cái giường của tôi bụi mù, nhem nhuốc bẩn thỉu. Hơn nữa dưới
gầm còn có mấy đôi tất thối khiến người ta buồn nôn. Chăn gối cùng có mùi, ngay
cả tôi cũng thấy ghê chết được.
Nhưng cô ấy mặc kệ tôi, cứ đi tiếp. Đàm Đào Sênh và anh lái
xe nhìn hai chúng tôi khó hiểu, đang đoán xem Bạch Khiết có phải gái mà tôi gọi
đến không.
Bạch Khiết đi đến góc thấy giường của tôi. Một cái giường đơn
giản, màn đen sì sì, quần áo cũng chẳng có chỗ cất, chất một đống ở góc giường.
Cô ấy ngồi xuống giường: “Đau chân quá, đổi đến mấy lần xe mà đều phải đứng
hết.”
Tôi chạy lại cuốn hết chăn gối nhét vào góc. Bạch Khiết cười:
“Sao thế?”
“Chăn bẩn.”
“Tôi có chê gì đâu. Cậu xem cậu phải ngủ trong kho, hàng ngày
có nhiều hàng như vậy một mình cậu làm, chắc cũng không có thời gian giặt quần
áo nữa nhỉ?”
Cô ấy vén lọn tóc trước trán, nghiêng đầu nhìn tôi dịu dàng:
“Ân Nhiên, tôi tìm cậu có việc.”
Tôi ngồi cạnh cô ấy, nếu tôi không nghèo, nếu tôi có khả năng
chịu trách nhiệm, nếu thân phận và địa vị của tôi xứng với cô ấy thì chắc chắn
tôi sẽ không chút do dự mà hôn cô ấy. Nhưng tôi đành chịu, tôi biết rõ những
thứ ấy không thuộc về mình. Tôi muốn tự mình nỗ lực để có được những cái hiện
giờ vẫn chưa có tư cách có được. Nói thì dễ, nhưng không biết phải vượt qua bao
nhiêu thử thách.
Cô ấy nói tiếp: “Qua một người bạn, tôi đã tìm giúp cậu công
việc làm lễ tân khách sạn. Cả ngày có thể ngồi ở đó, vẻ ngoài của cậu đẹp trai,
nhất định sẽ được. Hơn nữa đãi ngộ cũng tốt, mỗi tháng khoảng hai nghìn, bao ăn
ở. Cậu đến đó thử xem sao, nếu không thích ở tại khách sạn thì sang chỗ tôi
cũng được.”
Cô ấy lại gần một chút, tôi cuống cuồng lùi ra sau, cô ấy
ngượng ngùng nhìn tôi: “Cậu sợ tôi ăn thịt à?”
Cô ấy đã bắt được trái tim tôi, lý trí bảo tôi nhất định sẽ
bình tĩnh được. Tôi chuyển sang nghĩ về công việc, làm ở khách sạn dù được về
thành phố nhưng lương ở đó không bằng một phần ba ở đây. Tôi cũng muốn làm việc
nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng nghĩ đến gia đình tôi làm sao thoải mái được?
Đúng là ở chỗ này tôi chẳng có tí khả năng nào được thăng
chức, nhưng tôi cần tiền. Hai đứa em gái của tôi, tôi không thể để chúng phải
bỏ học được.
“Chị Bạch, cảm ơn ý tốt của chị, tôi quen ở đây rồi.”
Cô ấy cuống lên: “Ân Nhiên, việc này không xứng với cậu! Cậu
có trình độ, ý chí ngoan cường, chịu được khổ, lại thông minh, cậu không đổi
việc, chỗ này sẽ khiến cậu mai một đi đấy! Cậu có hiểu ý của tôi không?”
“Chị Bạch, cho tôi thời gian suy nghĩ.”
“Cậu muốn lấp liếm cho qua phải không?”
Trời ạ, thế mà cô ấy cũng biết tôi nghĩ gì. Thấy tôi không
nói gì, cô ấy giận dữ đứng