
Vừa ra ngoài lắp điện thoại cho khách hàng, về đến văn phòng,
mồm miệng khô khốc, tôi uống được một ngụm nước lọc, mở điện thoại thấy có mẩu
truyện cười người lớn: Mẹ dặn con gái, khi đi đâu trời tối mà gặp thằng nào
định giờ trò thì con cứ bình tĩnh vén váy lên và bảo nó tụt quần xuống rồi lúc
đó con hãy chạy, như thế thì đến... bố nó cùng không đuổi được.
Tôi chuyển tiếp cho Lý Tĩnh bạn tôi, trong lúc tin nhắn đang
gửi đi... tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại, ặc! Màn hình đang hiển thị
không phải số của Lý Tĩnh, mà là Lâm ma nữ!
Tôi vội vàng ấn nút đỏ để thoát, nhưng không thể rút lại được
nữa. Tôi vội tháo pin, cầu trời hãy phù hộ tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Lâm ma nữ tên thật là Lâm Tịch, còn một biệt hiệu rất hay nữa
là Diệt Tuyệt Sư Thái, là giám đốc bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Tuổi tác
không rõ, chắc chưa tới ba mươi. Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao
gót, cao lm75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn
da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời.
Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều
nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô
cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ
thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng
tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại
nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu
thụ.
Có điều, người phụ nữ này cũng không phải loại bình hoa di
động chỉ được cái mẽ mà không làm được gì. Cô ta có mưu lược, có tầm nhìn, hơn
nữa thủ đoạn và trình độ quản lý cực cao. Ở cô hội tụ cả dung mạo trí tuệ của
người phương Đông và sự phóng khoáng tự tin của người phương Tây, là nhà quản
lý thiên tài kết hợp hoàn hảo giữa thiên thần và ác quỷ.
Tôi biết thế là tôi thảm rồi, hình như tin nhắn đó đã được
gửi đi rồi, tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, thôi hết rồi, hết rồi...
Chỉ vài phút sau, quả nhiên ngoài cửa có tiếng của Lâm ma nữ:
“Một ngày làm việc tám tiếng, tôi thấy các anh có đến năm tiếng ngồi hút thuốc!
139xxx1314, đây có phải số điện thoại của người trong văn phòng này không?”
Vẫn nên thành thật vậy, nếu không cô ta tra trên mạng nội bộ
là cũng ra ngay thôi. Tôi đứng lên, cô ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám
nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt ấy không phải thầm đưa đẩy tình ý mà là ngàn
vạn mũi dao sắc lẹm: “Anh! Theo tôi tới văn phòng!”
Tôi nghe thấy các đồng nghiệp nói nhỏ: “Xem ra lại có người
bỏ chúng ta đi rồi.”
Những nhân viên bị Lâm ma nữ dùng ngữ khí đó gọi đến văn
phòng thì thường là lành ít dữ nhiều. Viễn thông Ức Vạn là công ty lớn, cái
không thiếu nhất chính là nhân viên. Những người làm được ở đây trên ba tháng
đều là nhân tài hết. Những người đến cười ngựa xem hoa thì nhiều vô kể, người
mới vừa đến là Lâm ma đầu để ý ngay. Nếu không vừa ý, lập tức cô ta sẽ bảo
người đó đến phòng tài vụ nhận tiền rồi cuốn gói.
Tôi cũng chỉ mới đến được hai tháng, thành tích cũng không ra
sao. Ngồi trong bộ phận thị trường cạnh tranh khốc liệt này lúc nào cũng phải
nhìn lên phía trên, người ngồi vững ở vị trí thứ nhất từ dưới lên sẽ sùng bái
người thứ hai từ dưới lên. Ai cũng biết, trong công ty tôi là thứ nhất từ dưới
lên, vì chuyên ngành học của tôi không phải viễn thông, lần nào sát hạch cũng
không đạt. Niềm vui được vào Ức Vạn hồi ban đầu đã bị thay thế bởi sự nơm nớp
lo sợ thường trực. Có lẽ mẩu tin nhắn truyện cười hôm nay đã đẩy nhanh tốc độ
nock-out của tôi. Hoặc có thể nói là bật kíp nổ khiến Lâm ma nữ để ý tới tôi
sớm hơn.
Vào phòng làm việc, cô ta ngồi bắt chéo chân trên ghế, quay
quay chiếc di động trên tay rồi ngẩng lên nhìn tôi. Chúng tôi hầu như chưa từng
nhìn thấy cô ta bỏ kính. Từ trước tới giờ cô ta luôn đeo một cặp kính thời trang
màu nâu to bản, nhưng nó không hề che khuất được vẻ đẹp của cô ta. Quan trọng
nhất là cặp kính ấy có thể giấu được phần nào ánh mắt gian xảo, độc địa. Nếu
nhìn thấy nụ cười nhếch mép của cô ta thì bạn hãy chuẩn bị viết di chúc đi là
vừa.
“Ân Nhiên!” - Cô ta tối sầm mặt lại gọi tên tôi.
“Có!” - Tôi đứng thẳng người lên như một chiến sĩ, hai tay
duỗi thẳng bên hông, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước.
“Anh rất rỗi phải không?” - Cô ta nhìn chiếc di động đang di
chuyển qua các ngón tay mình một cách nho nhã.
Thật ra tôi vừa mới xong việc, ngày nào cũng đạp xe chạy khắp
nơi lắp điện thoại ở biết bao khu dân cư, làm gì có thời gian rỗi trong phòng
làm việc, lúc này là tôi vừa về báo cáo công việc. Nhưng chúng tôi hiểu rằng,
với Lâm ma đầu, mọi lời giải thích đều là ngụy biện, nói nhiều sai nhiều, tốt
nhất là đừng nói gì hết.
Đột nhiên cô ta giận dữ cầm tập tài liệu đập một phát xuống
bàn: ‘Thành tích sát hạch hạng nhất từ dưới lên, hiệu quả công việc cũng hạng
nhất từ dưới lên! Anh nhàn rỗi quá nhỉ?!” Rồi cô ta lấy ra một quyển sổ trắng.
Quyển sổ đó chính là “sổ Nam Tào”, chỉ cần