
kéo vào tổ chức
buôn bán trái phép. Sau khi bị giam hai tuần, khi được cho ra ngoài hít thở
không khí trong lành thì tôi cướp con dao gọt hoa quả của một bà cô chống lại
mấy người canh chừng tôi. Họ không dám động thủ, đành để tôi đi. Sau đó tôi đến
đây, thành phố Hồ Bình.
Tôi vốn có bạn gái, còn là hoa khôi của lớp nữa, cô ấy rất
xinh đẹp. Nhưng ra khỏi môi trường đại học trong sáng, gặp phải hiện thực xã
hội, con người sẽ thay đổi. Tôi và cô ấy đến thành phố Hồ Bình, thuê nhà ở
chung với nhau. Cô ấy là trưởng bộ phận món u trong khách sạn năm sao, lương
tháng hơn ba nghìn tệ. Cô ấy xinh đẹp nên cũng rất hấp dẫn nhiều người. Có lần
cô ấy nói với tôi, một ông chủ lớn muốn tặng cô ấy một con BMW hơn ba chục vạn
tệ, muốn cô ấy theo ông ta nhưng cô không đồng ý. Sau đó lại có một ông chủ hơn
sáu chục tuổi nhận cô ấy là con gái nuôi và tặng một ngôi biệt thự. Con gái
nuôi, đương nhiên không phải con gái kiểu nói chuyện thuần túy rồi, cô ấy cũng
từ chối.
Sau nữa, khi nhìn ra sự hư ảo của thế gian này, chỉ có tiền
mới thỏa mãn được hạnh phúc, cô ấy dứt bỏ tình cảm ba năm trời của chúng tôi đi
theo một đại ca xã hội đen. Anh ta cho cô ấy một trăm vạn, còn hứa mỗi tháng
cho cô ít nhất ba vạn tệ. Tình yêu của tôi tan thành mây khói trong một đêm.
Cất đi nỗi thương tâm, tôi tiếp tục lên đường, đến công ty Ức Vạn, thuê một
gian phòng dưới hầm tám chục tệ một tháng.
Tôi đẩy đẩy người Lâm ma nữ, cô ta mở mắt nhìn tôi rất lâu,
rồi đột nhiên đôi môi ấm nóng kia dính lên môi tôi. Nụ hôn của cô ta nhẹ nhàng
êm ái khiến tôi không muốn rời xa. Nhưng tôi vẫn đẩy cô ta ra, tôi cần công
việc, tôi phải giúp cha gánh vác gia đình này.
Thế nhưng khi tay tôi đẩy ra thì lại chạm đúng hai bầu ngực
đầy đặn của cô ta. Vào khoảnh khắc tôi nhận thức được điều ấy thì dục vọng đã
đập tan lý trí của tôi. Từ khi bạn gái bỏ đi, đã hơn hai tháng rồi tôi không hề
chạm vào phụ nữ. Khi còn ở cùng bạn gái, mỗi tuần số lần điên cuồng của chúng
tôi lớn hơn, hoặc ít nhất là bằng mười. Nó giống như thuốc phiện khiến tôi
nghiện, đột nhiên hai tháng liền cai tình dục, khoảnh khắc này tôi giống như
hạn hán lâu ngày gặp mưa. Tôi lật người ngồi lên, cởi hết quần áo của cô ta,
một thân hình hoàn mĩ hiện ra trước mắt, tôi ném cái khăn tắm trên người đi.
Hai thân thể quấn lấy nhau dưới ánh đèn, suốt cả đêm...
Lần đầu tiên tôi không dậy nổi vào buổi sáng, khi tôi còn
chưa dậy thì nghe thấy tiếng cô ta dậy mặc quần áo. Nhưng tôi thực sự quá mệt,
không mở nổi mắt ra nữa.
Mặc xong quần áo cô ta đá tôi một cái, lúc này tôi mới thực
sự tỉnh: Trời ơi! đêm qua tôi đã ngủ với Lâm ma nữ!
Tôi quấn vội chiếc khăn tắm đứng dậy, cô ta tiến lại từng bước, khi đeo
kính vào cô ta như siêu nhân biến hình, dưới cặp kính kia là sát khí
nồng nặc: “Anh thật to gan!”
“Đêm qua, đêm qua chúng ta chỉ đắp chăn, chỉ nói chuyện…” Tôi lắp bắp giải thích với Lâm ma nữ.
“Chỉ nói chuyện? Nhìn anh bình thường thật thà, không ngờ gan cũng to nhỉ? Dám động vào tôi?”
Nói gì thế hả? Không phải hôm qua cô ta động vào tôi trước sao? Nhưng cô ta say như thế có khi coi tôi là bạn trai cũng chưa biết chừng. Tôi
không dám giải thích thêm, mọi sự giải thích chỉ là ngụy biện, sẽ chỉ
khiến cô ta nổi điên hơn mà thôi.
Bị ép vào góc tường, hết đường lùi, tôi đợi những câu mắng té tát
hoặc trận mưa quyền từ cô ta. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói
với ngữ điệu vô cùng khinh thường: “Loại người hạ đẳng như anh mà cũng
dám động vào tôi? Anh có xứng không?”
Tôi nổi giận, trừng mắt nhìn, tôi muốn tát cô ta một phát nhưng lại
hận mình bất tài, tôi cần công việc này. Cô ta ngừng một chút rồi nói:
“Đi mua Lưu Đình rồi đưa đến văn phòng cho tôi!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Thuốc tránh thai khẩn cấp!”
“Tôi, tôi hết tiền rồi”. Tôi đỏ mặt nói. Tôi không lừa cô ta, tôi
thật sự hết tiền rồi, ngay hôm nay ăn gì tôi cũng không biết nữa, đến
cuối tháng phát lương chắc tôi chết đói rồi.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt vô cùng coi thường, vô cùng khinh bỉ, lấy
tiền trong ví ra: “Hai nghìn tệ bịt miệng anh, dám để lộ một chữ tôi
dùng hai nghìn mua chân tay của anh”.
Rồi cô ta nhét tiền vào khăn tắm, quay người hiên ngang đi đến mức
tôi chỉ muốn xông vào đánh cho một trận. Đứng dưới mái hiên không thể
không cúi đầu, đạo lý này thích hợp nhất với tình huống của tôi lúc này.
Tôi gõ cửa văn phòng cô ta, đi vào và trong đặt thuốc tránh thai vào
tay cô ta, màu ửng hồng trên gương mặt cô ta vẫn chưa hết. Tôi quay
người định đi ra.
“Đợi đã!”
Tôi đứng lại, “miệng chó chẳng thể mọc được ngà voi”, tôi sẵn sàng
cho việc hứng chịu mọi lời lẽ hoặc cú đánh của cô ta, dù cô ta có dùng
những ngôn từ độc địa thế nào tôi cũng sẽ nhẫn nhịn.
“Nếu không muốn bị đuổi việc thì tốt nhất anh hãy làm việc cho tốt. Sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi.”
Tôi đi ra, đấm mạnh tay vào tường. Hối hận rồi, đau...
Tác phong làm việc của công ty này vô cùng biến thái, khiến người ta
chẳng cảm thấy một chút ấm áp nào. Chức danh to một tý là chèn ép người
ta, ngày nào trong văn phòng cũ