
hiện rõ trong mắt, hai người cẩn thận ứng phó ám khí và cơ
quan tầng tầng lớp lớp bốn phía. Cự ly chỉ có mấy trượng mà hai người
mất tới nửa canh giờ mới thoát ra được.
Ra khỏi phạm vi tuyệt
trận, lòng bàn tay Thẩm Thiển Mạch đẫm mồ hôi. Đây là lần hung hiểm lớn
nhất từ trước đến nay của nàng.Cho dù ngày ấy thiếu chút nữa chết ở Kỳ
Phong Lâm, chỉ sợ cũng không có lần nào mạo hiểm hơn.
Thật sự là
vật lộn quanh quẩn sát biên giới sống hoặc chết, sơ ý một chút là đã
chết rồi. Thế nhưng nàng lại không chút sợ hãi, bởi vì, người nàng yêu
nhất đang ở bên cạnh nàng.
"Tuyệt trận quả nhiên danh bất hư
truyền." Thần sắc Tư Đồ Cảnh Diễn như thường, cặp mắt đen vẫn mang theo
sự thâm trầm trước sau như một, khóe môi phác họa nụ cười tà mị. Chẳng
qua là Thẩm Thiển Mạch có thể thấy khi Tư Đồ Cảnh Diễn ra khỏi tuyệt
trận cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bản vẽ trong
tay, chậm rãi mở ra. Vừa rồi khi ở trong tuyệt trận căn bản không có
thời gian nghiệm chứng bản vẽ này có đúng là địa đồ quân sự không.
Thẩm Thiển Mạch cảm giác mồ hôi trong tay mình như không hề bớt đi chút nào, trái lại còn toát ra nhiều hơn. Làm sao có thể không khẩn trương được
đây! Đây chính là bản vẽ mà bọn họ mạo hiểm sinh mạng để có được, nếu
không phải địa đồ quân sự, vậy tất cả việc bọn họ làm đều uổng phí, còn
có thể đả thảo kinh xà, khiến Nạp Lan Dung sinh lòng cảnh giác.
Bản vẽ chậm rãi được mở ra. Địa hình Lê Quốc, bố trí quân sự đều hiện rõ
ràng trên giấy. Sự tường tận tỉ mỉ này khiến Thẩm Thiển Mạch cảm thấy
như toàn bộ Lê Quốc đang ở ngay trước mắt nàng.
Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn tạo thành nụ cười cuồng ngạo. Hắn nói đây là địa đồ quân sự, vậy thì nhất định chính là nó.
Đưa tay ra ôm chầm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn cười tà mị,
"Không biết ngày mai Nạp Lan Dung biết được tin tức này, sẽ có sắc mặt
thế nào đây?"
"Nhất định sẽ rất thú vị. Chỉ tiếc, chúng ta không
thấy được." Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nhếch lên nụ cười tà khí, đôi mắt
đen thoáng hiện lên tia giảo hoạt, còn vừa lộ ra vẻ tiếc hận vạn phần.
Nay địa đồ quân sự đã tới tay, bọn họ không cần thiết ở lại Lê Quốc nữa,
nếu còn ở lại Lê Quốc tất nhiên sẽ nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Địa đồ
quân sự bị trộm, người đầu tiên mà Nạp Lan Dung nghĩ tới chính là Thẩm
Thiển Mạch. Ở hoàng cung Lê Quốc, còn ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy? !
"Nghe nói Ngôn Tu Linh cũng mới tới đô thành Lê Quốc rồi." Tư
Đồ Cảnh Diễn cũng cười lắc đầu, trong đôi mắt đen cũng hiện lên tia trêu tức, vừa cười vừa nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, mắt sáng lên,
cười nói, "Cảnh Diễn như thế, chỉ sợ Ngôn Tu Linh sẽ tức sùi bọt
mép."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
Tâm tư Thẩm Thiển Mạch nhanh
nhẹn bực nào chứ, lời Tư Đồ Cảnh Diễn vừa nói, nàng lập tức hiểu được ý
tứ trong đó. Đến lấy trộm địa đồ quân sự này, chỉ có Thiên Mạc và Lâm
Vị. Nếu Ngôn Tu Linh không ở đây, vậy chỉ có thể là Thiên Mạc, Nạp Lan
Dung tất nhiên sẽ hoài nghi nàng. Nhưng nếu Ngôn Tu Linh đã ở đô thành
Lê Quốc, vậy sự khác biệt rất lớn.
Thẩm Thiển Mạch bị Nạp Lan
Dung khống chế, võ công mất hết. Mà Ngôn Tu Linh cũng là một cao thủ võ
lâm, lại lặng lẽ lẻn vào đô thành Lê Quốc. Nạp Lan Dung tự nhiên sẽ hoài nghi lên đầu Ngôn Tu Linh. Nàng chỉ cần an an phận phận ở trong cung,
giả bộ như võ công bị phế, Nạp Lan Dung tự nhiên sẽ không sinh nghi.
Nếu nàng rời đi, vậy chính là không đánh đã khai. Ngước lên nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch nhéo nhéo khuôn mặt củaTư Đồ Cảnh Diễn, rốt cuộc
vẫn là Tư Đồ Cảnh Diễn suy nghĩ sâu xa a.
"Bất quá, việc Ngôn Tu
Linh tới cực kỳ bí mật, Nạp Lan Dung không biết có hỏi thăm được ra
không." Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, hắn muốn giá họa cho Ngôn Tu Linh,
cũng phải để Nạp Lan Dung biết được hành tung Ngôn Tu Linh mới được.
Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên nói, "Điều này Cảnh Diễn chàng không cần
phải lo lắng. Tin tức của Nạp Lan Dung chỉ sợ còn nhanh hơn chàng đó."
"Ồ?" Tư Đồ Cảnh Diễn ngước mắt, tò mò nhìn Thẩm Thiển Mạch. Tổ chức tình báo của Mị Huyết Lâu còn hơn cả Tu Gia Thương Phô của Ngôn Tu Linh, mà Thẩm Thiển Mạch lại nói tin tức của Nạp Lan Dung còn nhanh hơn cả hắn? Hắn
biết Thẩm Thiển Mạch nói như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, không thể
nào vô duyên vô cớ nói như thế.
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, nhíu mày, "Cảnh Diễn có biết chủ tử của Thiên Tuyệt Lâu và Thiên Khuyết Lâu là ai không? !"
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe vậy liền hiểu. Thiên Tuyệt Lâu và Thiên Khuyết
Lâu là khách sạn lớn nhất và tửu lâu tốt nhất, hầu như phân bố khắp
thiên hạ. Hắn vẫn luôn tìm hiểu chủ tử phía sau Thiên Tuyệt Lâu và Thiên Khuyết Lâu , thế nhưng người này ẩn dấu rất kỹ, cho dù hắn cũng không
có cách nào nghe ngóng được, thật không ngờ lại là Nạp Lan Dung. Xem ra
thật đúng là không thể xem thường thủ đoạn của Nạp Lan Dung.
"Như vậy, coi như ta báo đáp lại lần trước tại đại hội võ lâm, Đường Môn sở
tác sở vi với chúng ta đi." Tư Đồ Cảnh Diễn tươi cười tà mị, ngữ điệu
nhàn nhạt.
Lần trước Đường Môn ám hại Thẩm Thiển Mạch, hại hắn và Thẩm Thiển Mạch quá là chật v