
, người của công ty cử ra đón đã đứng đợi ở cửa ra của sân bay,
nhìn thấy anh nét mặt người nào người nấy trở nên căng thẳng.
Anh không để ý tới bọn họ, cuối cùng điện thoại cũng
thông, chỉ mới có vài giờ đồng hồ trôi qua, nhưng nghe thấy hơi thở của cô tim
Thành Chí Đông đập rất nhanh, anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Bảo Bảo, anh
vừa xuống máy bay, giờ có thể nói chuyện được rồi”.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, nghe như có tiếng đàn ông
đang nói: “Bảo Bảo! Có phải là anh ta không? Để ba nghe”.
Bảo Bảo? Ai đang gọi cô ấy là Bảo Bảo? Thành Chí Đông
không hiểu.
Lại có giọng nữ cất lên: “Mình à, mình đừng nói nữa”.
“Bảo Bảo, em đang ở đâu?”. Anh hỏi dò một câu, cuối
cùng cũng nghe thấy Diệp Tề Mi trả lời, “Chí Đông, em đang ở nhà”.
“Ở nhà?”.
“Ừ, ba mẹ em đang ở đây”.
Hơi bất ngờ, nhưng anh vội hỏi vào việc chính, “Em
muốn nói gì với anh thế? Mau nói đi”.
Cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, Diệp Tề Mi ra hiệu
cho ba mẹ, ngăn họ đi theo, rồi đưa tay đóng cửa ra ban công lại, cô chống
khuỷu tay lên lan can ban công, trước khi nói cô hít nhẹ một hơi.
“Bảo Bảo? Sao em không nói gì?”.
Ban công trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, những bông
hoa nhỏ rung rinh dưới ánh nắng mặt trời, hương thơm thoang thoảng, ánh mặt
trời chiếu thẳng vào mặt khiến cô nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghỉ hè mang ghế ra
đây ngồi làm bài tập, bên cạnh đặt nửa quả dưa hấu, chiếc thìa bạc cắm ở giữa,
vừa viết vừa múc dưa ăn.
Nghĩ tới đó, cô mỉm cười, “Chí Đông, anh tìm chỗ nào
ngồi xuống đi”.
“Hả?”. Câu nói này nghe lạ quá, anh không hiểu.
“Hoặc dựa vào tường cũng được, xong chưa?”.
“Tề Mi, lẽ nào cảm nắng cũng để lại di chứng sao?”.
Không muốn nói như vậy, nhưng đúng là anh không hiểu
đang xảy ra chuyện gì, Thành Chí Đông chân thành, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Cô cười, biết anh không nhìn thấy mình nhưng Diệp Tề
Mi vẫn trừng mắt đáp, “Kẻ cướp, em đang mang thai con anh”.
Sân bay chỗ nào cũng ồn ào nhưng đầu dây bên kia thì
hoàn toàn ngược lại, cô đang ở một nơi rất yên tĩnh, một mình, không có ai làm
phiền, vì thế giọng nghe rất rõ, hình như còn nghe thấy cả tiếng cười nhỏ,
trong giọng có chút trách móc, anh nghe mà như có cảm giác cô đang làm nũng.
Anh nghe rất rõ, nhưng trong đầu lại hiện ra một hình
ảnh chẳng ăn nhằm gì với chuyện cô vừa thông báo. Mái tóc đen nhánh của cô
trong ánh nắng sớm, khuôn mặt trắng bóc vùi vào chăn, khi lật người đưa tay ra
níu chặt cánh tay anh, khi ngủ bàn tay nắm tròn đặt trong lòng bàn tay anh, nếu
tỉnh dậy giữa đêm, vừa vào giường sẽ rúc ngay vào lòng anh, rúc lấy
rúc để tìm hơi ấm, ôm anh thật chặt, sau khi cơ thể đã ấm lên mới thở ra thỏa
mãn. Và cả hình ảnh cô nghiêng người tránh trái né phải, rõ ràng không phải đối
thủ của anh, nhưng vẫn không ngần ngại túm chặt lấy tay anh, nhảy khắp giường
để tránh, vừa nhảy vừa không ngừng kêu la xin tha: “Chí Đông, Chí Đông”.
Trong cuộc đời anh, lần đầu tiên anh sợ có người sẽ
không thể ở bên mình mãi mãi, sợ cô bị thương, sợ cô ốm, sợ cô buồn, sợ cô
không vui, không hạnh phúc, sợ cô cuối cùng sẽ giống như những người phụ nữ
khác, không thể chịu đựng được khi anh luôn không ở bên cạnh.
Không phải sợ cô không yêu mình, mà là sợ cô yêu mình,
sau đó vì yêu, nên mới ra đi.
Nhưng giờ thì đã khác, cô đã mang trong mình đứa con
của anh, có con, mọi việc sẽ khác.
Túm chặt điện thoại, Thành Chí Đông thở rất khó khăn.
Hơi thở trong ngực cứ lơ lửng, nóng hổi, nhưng không tìm thấy lối ra, toàn bộ
cơ thể cứng đờ, mọi thứ bên cạnh trở nên trống rỗng, những người trong công ty
tới sân bay đón anh đã đi tới, gọi nhỏ vài câu, thấy anh không có phản ứng gì,
quay sang nhìn nhau, cuối cùng cũng có người lấy hết can đảm bước lại gần anh
lớn tiếng gọi: “Tổng giám đốc Thành, anh sao vậy?”.
Đầu dây bên kia rất lâu không thấy có phản ứng gì,
Diệp Tề Mi nhìn điện thoại lạ lẫm, hình như bên đó có ai đang dùng tiếng anh để
nói gì đó, Diệp Tề Mi cũng gọi: “Chí Đông, có người tìm anh”.
Thành Chí Đông bừng tỉnh, nhìn người vừa gọi bằng ánh
mắt bực bội, anh cầm điện thoại tiếp tục đi về phía
trước.
Một đoàn người cun cút theo sau, chàng trai trẻ vừa
rồi lúc nãy “ớ” một tiếng, đi cuối hàng cúi đầu oán trách bản thân, xong rồi,
bị ghét rồi, sau này làm sao nhìn mặt ông chủ đây?
“Chí Đông, anh nghe thấy không? Về em bé, có chút vấn
đề…”.
Có chút vấn đề? Cô ấy muốn làm gì? Hiểu rất rõ tính
cách của cô, không biết tiếp theo cô sẽ làm gì, Thành Chí Đông lo lắng, cuối
cùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình, anh nói lớn bằng tiếng Trung: “Dù có
vấn đề gì cũng đợi anh về rồi nói, giờ anh xuống nhà máy một chút, sẽ quay lại
Thượng Hải ngay, em ở nhà đợi anh, không được đi đâu, không được lái xe, không
được làm bừa, em có nghe thấy không hả?”.
Hả? Cô cầm điện thoại để xa tai một chút, Diệp Tề Mi
trừng mắt nhìn nó, bắt đầu nổi giận, nói cái gì vậy? Phản ứng của người đàn ông
này đúng là mang tác phong của kẻ cướp.
Vốn ý của cô cũng là đợi anh về mới giải thích rõ
ràng, nhưng nghe khẩu khí của anh cứ như là tất cả mọi chuyện tiếp theo