Insane
Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322723

Bình chọn: 9.5.00/10/272 lượt.

c khao

khát nhau đã ao ước được hòa tan làm một, nhưng khi đến giờ, tiếng chuông đồng

hồ mười hai giờ dành cho Lọ Lem sẽ điểm, hoàng tử sẽ nhận ra rằng người đang

đứng bên tay trái mình đây không phải là công chúa, còn đối với công chúa mà

nói, chuyện ếch biến thành hoàng tử mãi mãi chỉ là truyện cổ tích, hiện thực

chỉ có hoàng tử biến thành ếch mà thôi.

Chính vì vậy, cô tận hưởng từng phút từng giây ở bên

Thành Chí Đông. Hai người đều là những cá thể độc lập, cô không cưỡng ép đối

phương chỉ vì mối quan hệ này mà phải hi sinh cuộc sống, công việc, tôn nghiêm

và sự tự do của bản thân, đối phương cũng không yêu cầu cô làm thế.

Cuộc sống của người đàn ông này chính là không ngừng

chinh phục những điều mới mẻ, cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn

thế giới bằng con mắt tự tin, chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ

dừng bước bên cạnh mình, trở thành một người chồng bình thường không chút hoài

bão như bao người đàn ông khác.

Nhưng giờ thì khác, có con rồi thì khác.

Không có sự chuẩn bị trước, cô cũng chưa bao giờ nghĩ

tới việc phải xử lý thế nào, chắc anh cũng thế.

Diệp Tề Mi đưa tay ra nhấc điện thoại bàn lên định bấm

số, bấm được vài số lại dừng lại, mình vẫn chưa suy nghĩ xong mà, kẻ cướp, em

phải nói với anh thế nào đây?

Không được, chuyện này không thể không nói, bất luận

thế nào thì cũng phải đối diện với anh một lần, huống hồ anh có quyền được

biết, những ngón tay tiếp tục ấn xuống, rất nhanh đã bấm xong dãy số quen

thuộc.

Vội ra sân bay, trên đường đi Thành Chí Đông gọi điện

mấy lần, đầu bên kia liên tục báo về số điện thoại không liên lạc được, lái xe

nhìn gương chiếu hậu thấy anh nhăn trán nhíu mày liên tục, vốn rất sùng bái ông

chủ lớn này, anh ta lấy hết dũng khí dùng thứ tiếng Anh bồi của mình nói với

anh trước khi tới nơi: “Ở Philippines mọi chuyện rất ổn, không sao cả”.

Anh nghe thấy vậy liền cười, “Tôi biết, tôi gọi về

Trung Quốc”.

“Trung Quốc? Trung Quốc cũng xảy ra chuyện gì sao?”.

Lái xe thắc mắc.

Cửa vào đường bay quốc tế đã hiện ra trước mặt, anh

xua tay, mở cửa xuống xe.

Cho tới tận khi máy bay cất cánh vẫn không gọi được,

cô tiếp viên hàng không bước tới mỉm cười cúi người chào, anh gật đầu, đang ấn

vào nút tắt nguồn thì chuông điện thoại đổ dồn, lập ức bắt máy, đầu dây bên kia

giọng rất nhẹ: “A lô?”.

“Tề Mi, sao vừa sáng sớm mà điện thoại của em đã không

gọi được thế?”.

Nín thở một lúc không biết nên thở ra hay hít vào, Thành

Chí Đông kìm lại trong phổi nói một hơi.

“Rơi hỏng rồi”. Cô giải thích đơn giản, “Chí Đông, giờ

anh nói chuyện có tiện không?”.

Cô tiếp viên đứng bên cạnh nụ cười dần trở nên gượng

gạo, anh liếc nhìn cô ta một cái rồi nói tiếp: “Nhà máy ở Philippines xảy ra

chuyện, giờ anh phải sang đó ngay, vừa lên máy bay”.

Đầu dây bên kia im lặng.

“Bảo Bảo?”.

“Thôi vậy, bao giờ tới nơi anh gọi cho em”. Giọng cô

lạnh nhạt.

“Đợi một chút”. Nụ cười trên môi cô tiếp viên sắp biến

mất, biết là không thể nói thêm, nhưng anh có cảm giác cuộc điện thoại này

không thể ngắt giữa chừng: “Có chuyện gì phải không? Đã xảy ra chuyện gì phải

không?”.

“Chí Đông…”. Lần đầu tiên cô ngập ngừng trên điện

thoại.

Tính cách cô không ưa dài dòng văn tự, hiếm khi lại ngập

ngừng thế này, trái tim Thành Chí Đông chợt trống rỗng, không biết là thứ cảm

giác gì, không kịp nghĩ ngợi, anh lập tức bước ra ngoài: “Bảo Bảo, em mau nói

đi”.

Người ngồi hạng ghế VIP không nhiều, tất cả mọi người

đều đang nhìn anh chờ đợi, cô tiếp viên hàng không đưa tay kéo anh lại, đến cơ

trưởng cũng biết chuyện.

“Mời anh ngồi nguyên ở vị trí, máy bay chuẩn bị cất

cánh rồi”.

“Anh đến nơi rồi nói tiếp”. Nghe thấy đầu dây bên kia

có vẻ ồn ào, Diệp Tề Mi cúp máy.

Cuối cùng thì máy bay cũng cất cánh thuận lợi, tiếp

viên hàng không mang đồ ăn ra. Không còn tâm trạng mà ăn uống nữa, Thành Chí

Đông mở rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào.

Ánh nắng dát vàng lên biển mây trắng nõn, anh đã rất

quen với khung cảnh này tuy nhiên anh chưa bao giờ thấy nhàm chán, đi khắp thế

giới, anh đã quen những ngày sống trên mây, nhưng giờ nhìn ra ngoài đó anh chỉ

thấy một cảm giác chán ngán.

Vừa rồi chỉ kịp nói với cô ấy vài lời qua quýt, nhưng

con người đúng là rất kì lạ, đối với người mà mình quan tâm, chỉ một thay đổi

nhỏ trong giọng nói cũng có thể nhận ra, cho dù không được mặt đối mặt, cho dù

cách nhau một khoảng cách rất xa.

Tề Mi, đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nói điều gì?

Tâm trạng anh bồn chồn không yên, chỉ vài giờ bay ngắn

ngủi mà anh nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, cứ như kim giờ trên mặt đồng

hồ bị dính keo vậy, sao mãi không thấy di chuyển.

Tiếp viên hàng không đi qua đi lại len lén quan sát

anh, nét mặt còn lo lắng hơn anh, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, mọi người ai

cũng thở phào nhẹ nhõm.

Máy bay vừa dừng lại, anh đã chụp lấy điện thoại gọi

cho cô, lần này thì gọi được di động, nhưng tín hiệu báo máy bận.

Cộng thêm bất an, anh đợi thêm một chút nữa rồi gọi

lại.

Lòng càng lo lắng bước đi càng vội vàng, anh vừa gọi

vừa bước ra cửa