
thật tuyệt vời biết bao.
Chỉ
tiếc là Từ Chỉ An chưa bao giờ đem lại cho cô cảm giác đó.
Bà Lâm
nhanh chóng nhận ra sự khác thường, trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy.
“Nặc
Nặc, gần đây cô cãi nhau với Tiểu Từ à?”, một hôm bà không nhịn được hỏi cô.
“Đâu
có”, Lâm Nặc vờ như không có chuyện gì dán mắt vào ti vi, thuận miệng hỏi: “Bố
vẫn chưa về hả mẹ? Mẹ cũng không gọi điện tra khảo ư?”.
Bà Lâm
nhướn mày: “Con đừng xúi mẹ làm nhưng chuyện đó. Đàn ông mà, ra ngoài rất cần
thể diện”.
Lâm Nặc
cười khúc khích, chồm người sang ôm chặt mẹ: “Bố lấy được mẹ, quả là có phúc”,
rồi dụi đầu vào người mẹ. Bà Lâm mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Đang
trò chuyện thì cửa mở, ông Lâm thốt lên “Chà” một tiếng: “Hai mẹ con tình cảm
quá nhỉ!”
Lâm Nặc
nhảy cẫng lên nói: “Sau này bố về nhà sớm nhé, ở nhà với hai mẹ con con được
không?”.
“Được
rồi, bố sẽ cố gắng!”, ông Lâm mỉm cười nói: “Tuần sau dẫn mẹ con đi du lịch coi
như đền bù, được chưa nào? Còn con thì đợi đến kỳ nghỉ bố sẽ dẫn con đi”.
“Vâng”,
cô quay lại nhìn bà Lâm, bà chẳng hề có chút biểu hiện kinh ngạc nào, chỉ tủm
tỉm cười, rõ ràng là hai người đã bàn bạc với nhau từ trước.
Lúc cả
nhà cùng ngồi ăn cơm, cô ngẫm nghĩ, đây mới chính là cuộc sống khiến người ta
cảm thấy hài lòng nhất.
Cái gì
mà tình yêu tan vỡ chứ, cùng lắm là chia tay, đỡ tốn thời gian vừa phiền phức
lại khổ mình, khổ người.
Việc đi
du lịch nhanh chóng được tiến hành, Lâm Nặc tạm trở thành “người vô gia cư”, cơm
tối hàng ngày đều giải quyết bên ngoài. Cũng may cô vẫn còn Hứa Tư Tư bầu bạn,
thi thoảng cả hai ra ngoài dạo phố, thời gian trôi qua thật nhanh.
Buổi
tối hai người đang ngồi trong quán kem thì Hứa Tư Tư nhận được điện thoại, vội
vã quay về công ty tăng ca đột xuất. Lâm Nặc một mình đi dọc con phố trở về
nhà.
Tiết
trời nóng bức nhưng người đi bộ qua lại trên đường vẫn rất đông. Khi băng qua
đường, cô lơ đãng quay đầu sang nhìn, dưới ánh đèn đường sáng choang, cô vừa
trông thấy xe của Giang Doãn Chính.
Chiếc
xe đậu ngay hàng đầu xe dài, ngoài biển số xe quan thuộc, cô còn trông thấy anh
ngồi trong xe đang cúi đầu tìm vật gì.
Khẽ
sững sờ, cô bước qua vạch sang đường theo dòng người. Khi đèn đỏ chuyển sang
xanh, cô ngoái đầu nhìn, đèn xe choáng ngợp tạo thành dải ánh sáng chuyển động
nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu nữa.
Ngày
hôm sau đi làm, cô gặp Giang Doãn Chính ngay tại cửa thang máy.
Lần
này, anh cùng cô sánh vai bước vào thang máy nhân viên, anh tỏ vẻ thờ ơ trước
ánh nhìn né tránh của mọi người xung quanh, tay đút vào túi quần ngắm nhìn dãy
số màu đỏ đang chuyển động nhịp nhàng.
Bên
trong thang máy chỉ có hai người, lúc thang máy di chuyển lên, cửa mở ra, nhân
viên bên ngoài vừa trông thấy Giang Doãn Chính, tất thảy đều đứng nguyên tại
chỗ chờ đợi chuyến tiếp theo.
Không
khí trầm lắng, Lâm Nặc cảm thấy không quen ngày thường không nhận ra thang máy
lại đi chậm đến vậy, trong lòng suy ngẫm hồi lâu, thật sự cô vẫn không hiểu vì
sao tất cả đồng nghiệp đều có ý tránh né hai người.
Cô đang
nghĩ có nên nói với anh chuyện tối qua mình gặp anh trên phố thì Giang Doãn
Chính mở miệng hỏi: “Hôm qua sao không chào hỏi anh?”
Tối
qua, chính trong khoảnh khắc cô di chuyển ánh nhìn, anh vừa ngẩng đầu lên trông
thấy bóng dáng mỏng manh lướt qua xe anh, ánh mắt không kịp giao nhau nhưng anh
chắc chắn cô đã trông thấy mình.
Đáng
tiếc lúc đó đèn giao thông chuyển quá nhanh, lại là đường một chiều, quay xe
lại tìm đã là chuyện không thể.
“À, em
cứ tưởng anh đang bận”, cô cười lại thấy mình vô cùng ngớ ngẩn, bận gì chứ, bận
lái xe ư?
Giang
Doãn Chính thờ ơ nhướn mày, hỏi: “Làm gì đi loanh quanh ngoài phố một mình
vậy?”
Cô nhún
vai, mỉm cười: “Mấy ngày nay bố mẹ em không ở nhà, về nhà sớm cũng chẳng để làm
gì”.
Anh
nghiêng đầu nhìn cô, hồi sau nói: “Tối nay cùng đi ăn cơm với anh nhé!”.
Cô “Hả”
một tiếng, “Đi đâu cơ…với ai?”, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Vì sao?”
“Hỏi
nhiều vậy?”, anh khẽ cười, “Đi cùng vài người bạn, em cũng quen đấy”.
Bạn của
anh làm sao cô quen biết chứ? Cô đang định nói không đi nhưng nắm bắt thời gian
là điểm mạnh của anh, chưa kịp mở miệng khước từ thì thang máy đã dừng ở tầng
lầu của cô.
Cửa
thang máy đối diện cánh cửa kính phòng Hành chính, bên trong đã có vài đồng
nghiệp qua lại, trông thấy anh đưa tay nhấn nút mở cửa thang máy giúp, cô chẳng
tiện nói gì thêm nữa đành đeo túi lên vội vã rời đi.
Bận rộn
túi bụi cô gần như quên mất chuyện đó. Mãi đến khi sực nhớ ra, cầm điện thoại
cô ngần ngừ hồi lâu rồi lại thôi. Ai biết được lúc này anh đang làm gì, chẳng
may đang có chuyện quan trọng, cô lại gọi điện thoại hay nhắn tin khác nào quấy
rối, phiền nhiễu.
Giữ
khuôn phép có chừng có mực, mãi đến khi tan ca nhận được điện thoại của anh, cô
mới phát hiện ra mình chẳng còn cơ hội khước từ.
Thật ra
thì chuyện họ cùng nhau ăn bữa cơm cũng chẳng có gì đáng sợ đến thế.
Giờ
phút này, dù Lâm Nặc cảm thấy mâu thuẫn về chuyện hai người tiếp xúc nhau quá
nhiều nhưng một khi chuyện đã xảy ra,