
ừa mới đi, cô liền tới”.
Cô không nói hai lời, lại
đi thẳng xuống dưới tầng, ở cửa lớn hét gọi anh đang từng bước đi ra khỏi công
ty.
“Họ Quan kia, anh đứng
lại đó cho em!”
Quan Nghị kinh ngạc,
tiếng cô rất vang, mọi người đều nhìn về phía này.
Anh vừa mới quay lại, cô
đã đến trước mặt hung hăng giáng xuống một cái tát, anh ngơ ngác, những người
đứng xem cũng cảm thấy choáng váng.
Giám đốc Lạc… thật hung
hãn! Bình thường bề ngoài yêu kiều lại có khí chất, không nghĩ là khi ra tay
đánh người lại hung bạo như vậy, người đàn ông này không hiểu vì sao lại chọc
đến cô, thật đáng thương.
“Ai cho phép anh bảo đi
là đi, không nói một tiếng?”
“Anh có định nói…” là cô
không muốn nghe.
“Anh câm miệng!” đổi tay,
lại thêm một cái tát, “Hôm nay nếu em không phát hiện, anh không phải tính cứ
như vậy phủi mông chạy lấy người?”
Hiện trường vang vọng
thanh âm như xé gió, chắc chắn là người đàn ông này nợ tiền cô, định chạy trốn,
mới có thể khiến cho giám đốc Lạc phát hỏa như vậy.
“Anh không…” anh muốn
nói, nhưng cô hoàn toàn nghe không vào.
“Anh có biết anh cứ như
vậy mà bỏ đi không nói một lời, em tìm không thấy anh, trong lòng sẽ rất sợ
hãi? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Quan Nghị, anh là tên khốn tệ nhất thế
giới!” cô bắt đầu đánh vào ngực anh, càng nói càng kích động, nước mắt như mưa.
“Anh chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của em, mặc kệ em yêu anh nhiều thế nào,
mặc kệ em vì anh mà trả giá bao nhiêu, vẫn không thể khiến anh quan tâm đến em,
em không quan trọng như vậy sao?”
Nói xong câu cuối cùng,
hai tay vòng lên cổ anh, cả người bám vào anh, khóc nghẹn ngào. “Anh rốt cuộc
muốn em phải làm thế nào… Từ khi yêu anh, em đã không còn chút tự trọng nào,
đến tột cùng phải làm thế nào, anh mới bằng lòng ở lại? Anh nói đi…”
Ngoài ý muốn nghe được
những lời nói thật lòng của cô, Quan Nghị xúc động, ôm chặt lấy cô một lúc.
“Đừng khóc, Thải lăng, anh không đi đâu hết.”
Tiếng khóc ngưng lại, mắt
lệ nhìn anh chằm chằm. “Không phải là anh phải về Vân Lâm?”
Đưa tay bưng lấy khuôn
mặt cô, ngón cái vuốt nhẹ lau đi nước mắt. “Em gái anh lấy chồng, anh là anh
cả, phải về giúp đỡ, trong thời gian ngắn bề bộn nhiều việc sẽ không thể phân
thân mà quay lại Đài Bắc.”
“Xem mắt?”
“Là ý của ông nội, không
thể không nghe, anh chỉ đồng ý đi xem mắt, không đồng ý kết hôn.”
“Vậy… Từ chức?”
“Đây là việc đã được
quyết định từ trước. Anh làm ở đây, là vì đợi em trở về, không nhớ sao? Anh đã
nói anh nợ em rất nhiều, nhất là câu nói kia, đến bây giờ vẫn chưa nói với em,
anh sẽ không để em tìm không thấy anh.”
Nghĩ đến điều này, vẫn là
tủi thân hốc mắt phiếm hồng. “Nếu không phải chán ghét mối quan hệ của chúng
ta, vì sao lại lần nữa cự tuyệt em?” Anh không biết, điều này khiến cô rất sợ
hãi sao?
Đột nhiên phát hiện vấn
đề này không thích hợp để nói ở nơi đông người, anh quyết định rất nhanh, kéo
cô đễn ngõ nhỏ sau công ty.
“Vì anh không muốn tiếp
tục như vậy. Thải Lăng, tha thứ cho anh vì tư tưởng quá bảo thủ, anh không thể
cứ ôm em, nhưng lại không thể chiếm được tim em, loại trò chơi tình ái này, anh
chơi không nổi. Mấy ngày này, anh đã bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ chỉ
có thể giữ lại vài phần những tình cảm tốt đẹp trước đây, thà rằng phải bắt đầu
lại tất cả, anh cũng không muốn thể xác dây dưa không rõ, tâm hồn vĩnh viễn
không hòa hợp.”
“Anh, anh…” oan ức mà rơi
lệ. “Anh nghĩ em là dâm phụ sao? Lúc nào cũng đói khát, không có đàn ông sẽ
chết?”
“Anh không có ý đó…”
“Bởi vì là anh, chỉ có
anh, anh hiểu không!” nếu đó là người đàn ông cô không lưu luyến đến không muốn
xa rời, cô sẽ không để sau khi làm tình, còn để anh ở trong cơ thể cô, sẽ không
ôm anh, sẽ không dịu dàng mà hôn anh. Nếu cô chỉ vì thú vui thể xác, thì còn
rất nhiều người đàn ông khác làm tình thành thạo hơn anh, cần gì phải tìm đến
anh? Nếu, nếu… nếu thật sự quên được anh, cô vì sao phải tự làm tổn thương
chính mình, khi làm bạn tình của anh, ngoài việc làm tình, ngay cả một chút
quan tâm cũng không dám yêu cầu?
Đó là bởi vì, cô thật sự
rất nhớ anh, nhớ đến ngực phát đau, chỉ có thể chua xót dùng phương thức này để
tiếp cận, ôm anh, thỏa mãn nỗi nhớ mong, nhưng anh lại cho rằng, cô chỉ vui thú
thể xác, không có tình cảm?! Người đàn ông này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào?
Cho dù là tám năm trước
hay tám năm sau, cô vẫn là người chịu thiệt, chỉ là phương thức chịu thiệt có
chút khác nhau, anh có hiểu hay không?
“Giống như… có vẻ đã
hiểu” Đáy mắt hiện lên tia ấm áp. “Trong lúc anh về Vân Lâm, em có nguyện ý
giúp anh trông coi nhà cửa không, tưới hoa chẳng hạn? Chìa khóa đưa cho em, bất
cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến, ở lại cũng không thành vấn đề”. Thay đổi thói
quen, lấy chìa khóa luôn mang theo bên mình đặt vào lòng bàn tay cô.
“Anh…” lần này không phải
cô đơn phương tình nguyện, là anh tự nguyện giao cho cô, đồng ý cho cô vào nhà,
cũng là bước vào tim anh…
Cảm thấy thanh âm nghẹn
ngào, cô hắng hắng giọng. “Tại sao lại nghĩ sẽ thay đổi thói quen?”
“Chỉ là anh đột nhiên
hiểu rõ và