
đến…”
Nhiếp Vũ Thịnh còn chưa dứt lời thì một y tá hoảng hốt xông vào: “Chủ nhiệm
mau ra xem, người nhà của bệnh nhân giường 39 đánh nhau rồi!”
Nhiếp Vũ Thịnh giật mình, Chủ nhiệm Phương hỏi lại: “Chuyện là thế nào?”
“Không biết nữa, hai vợ chồng nhà đó cãi nhau, càng ngày càng gay gắt, y tá
trưởng khuyên rồi nhưng họ vẫn đánh nhau…” Y tá chưa nói xong, Nhiếp Vũ Thịnh đã
chạy khỏi văn phòng. Từ xa anh đã nhìn thấy cả đống người đang vây lại ở hành
lang, bệnh nhân có, người nhà có, chỉ nghe tiếng y tá trưởng: “Sao anh lại đánh
người?”
“Tôi đánh đấy, cô làm gì được tôi nào?” Một giọng khàn đục, đầy ngang ngược
vô lý vang lên.
“Bác sĩ đến rồi!”
Không biết ai kêu lên một tiếng, mấy bệnh nhân biết Nhiếp Vũ Thịnh vội rẽ ra
tránh đường. Anh lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng, mặt đỏ
phừng phừng, từ rất xa đã ngửi thấy mùi rượi nồng nặc. Đàm Tĩnh đang đứng cạnh
đó, y tá trưởng chắn trước mặt cô như gà mẹ bảo vệ con. Thoáng nhìn thấy một bên
má Đàm Tĩnh sưng vù, Nhiếp Vũ Thịnh vừa lo vừa giận, liền hỏi: “Anh là ai? Tại
sao lại đánh người?”
“Tôi là chồng cô ta! Mẹ kiếp anh là thằng quái nào? Tôi đánh vợ tôi, anh quản
được chắc!”
Nhiếp Vũ Thịnh không kịp nghĩ ngợi, lập tức tung ngay một cú đấm. Người đó
say nên phản ứng chậm, không kịp tránh, liền bị táng thẳng vào mặt, máu mũi chảy
ra. Mọi người đứng xung quanh kêu toáng lên, y tá trưởng cũng giật thót mình,
mấy bác sĩ khác vội chạy tới giữ lấy Nhiếp Vũ Thịnh: “Bác sĩ Nhiếp, có gì từ
từ
Nhiếp Vũ Thịnh bị giữ lại nhưng vẫn vung chân đá Tôn Chí Quân, khiến hắn lảo
đảo suýt ngã. Tôn Chí Quân gầm lên, xông tới định đánh lại: “Mẹ kiếp dám đánh
tao! Ông đây liều với mày!”
Mọi người cùng nhào đến, kẻ lôi kéo, người khuyên can, Nhiếp Vũ Thịnh bị mấy
đồng nghiệp kéo ra, ba bốn người cũng không giữ được anh, cuối cùng bác sĩ Đồng
phải ôm chặt lấy lưng anh, Tiểu Mẫn và mấy nam đồng nghiệp khác vừa lôi vừa nhấc
mới kéo được anh sang một bên. Tôn Chí Quân cũng bị một đống người kéo lại,
không làm gì được, chỉ biết ngoác mồm chửi: “Mẹ kiếp mày dám đánh người à? Tao
phải kiện mày! Chúng mày là bệnh viện quái gì mà dám đánh người! Ông mày
kiện!”
Nhiếp Vũ Thịnh nổi điên, bác sĩ Đồng thấy anh trán nổi đầy gân xanh, chỉ sợ
anh xông ra, vừa ôm chặt lấy anh không buông, vừa gọi lớn: “Cậu đừng kích động!
Anh ta say rồi, cậu tội gì phải liều với anh ta! Bảo vệ! Bảo vệ đâu…”
Đang ầm ĩ cả lên thì bảo vệ tới, Chủ nhiệm Phương cũng có mặt, nhìn thấy cảnh
tượng hỗn loạn trước mặt, ông không khỏi nổi giận: “Có chuyện gì vậy?”
“Bệnh viện chúng mày dám đánh người! Tao phải kiện! Tao sẽ kiện lên Bộ Y
tế!”
“Ai đánh người?” Chủ nhiệm Phương cao giọng, “Ai?”
Không ai dám nói gì, mặt Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn đỏ gay vì vừa nãy đã dùng sức
quá nhiều. Bác sĩ Đồng nói: “Chủ nhiệm, người nhà bệnh nhân uống say gây chuyện
trong phòng bệnh…”
“Tôi biết anh ta uống say gây chuyện.” Ánh mắt Chủ nhiệm Phương đầy vẻ nghiêm
khắc, “Anh ta nói bệnh viện chúng ta đánh người, ai đánh?”
“Tôi!” Nhiếp Vũ Thịnh vẫn đang điên tiết, liền hất bác sĩ Đồng ra, đứng thẳng
dậy, “Tôi đánh hắn!”
“Nhiếp Vũ Thịnh! Tao liều mạng với mày!” Tôn Chí Quân bỗng vùng khỏi mọi
người, lao thẳng tới như một con sư tử đang trong cơn cuồng nộ, húc đầu vào ngực
Nhiếp Vũ Thịnh, đỉnh đầu anh ta đập vào cằm anh, máu chảy lênh láng. Mọi người
xung quanh la lên thất thanh, bảo vệ xông cả lại mới giữ được Tôn Chí Quân, Chủ
nhiệm Phương càng giận dữ hơn: “Các người làm ăn kiểu gì đấy? Mau báo cảnh sát!
Báo cảnh sát!”
Nhiếp Vũ Thịnh cắn phải lưỡi, miệng đầy máu, đau đến mức không nói nổi lời
nào. Anh Đồng dìu anh tới phòng y tá khử trùng, lấy nước muối sinh lý súc miệng,
kiểm tra kỹ thấy vết thương không quá lớn, không cần khâu, bấy giờ mới than thởu
Nhiếp, cậu so đo với loại người đó làm gì? Vừa nhìn đã biết là phường vô lại,
lần này hay rồi, tự nhiên ăn đòn, cũng may chưa cắn đứt mất lưỡi, nếu không lại
thành ra tàn phế cả đời!”
Cả khoa đều biết có chuyện xảy ra, mấy người chạy lại an ủi Nhiếp Vũ Thịnh,
không lâu sau cảnh sát cũng tới lấy khẩu cung, Tôn Chí Quân bị dẫn đi, may nhờ
bên bảo vệ báo rằng có người say rượu tới gây rối nên cảnh sát đến rất nhanh.
Chủ nhiệm Phương suy cho cùng vẫn bảo vệ người dưới, Nhiếp Vũ Thịnh chưa kịp nói
gì, ông đã chau mày nói với cảnh sát: “Các anh xem, bác sĩ bệnh viện chúng tôi
bị đánh thành ra thế này, không nói năng gì được nữa, bao giờ lưỡi cậu ta lành
lại sẽ phối hợp điều tra với các anh!”
Tôn Chí Quân vốn đã có tiền án đánh nhau, cảnh sát chẳng nói chẳng rằng gì,
liền kéo đi luôn. Đợi mọi người đi hết, Chủ nhiệm Phương mới trừng mắt hỏi: “Sao
lại đánh người?”
“Hắn ta đánh người nhà bệnh nhân trước.” Nhiếp Vũ Thịnh lúng búng trong
miệng, “Hắn ta gây chuyện trong phòng bệnh.”
“Thế thì cậu phải gọi bảo vệ chứ!” Chủ nhiệm Phương nói, “Cậu đánh thắng được
người ta chắc? Cậu nhìn mình lúc này đi, thích quản chuyện người khác, kết quả
lại bị ăn đấm.” Ông trừng mắt nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, nói tiếp: “Dù thế nào cậu
cũng không nên