
h mau qua đây đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh ra bãi đỗ xe đón Thư Cầm, cầm lấy chiếc hộp giữ nhiệt trong
tay cô, rồi cúi đâu đi xăm xăm, không nói lời nào. Thư Cầm trò chuyện với anh,
anh cũng không để ý. Thư Cầm liền hỏi: “Hôm nay anh sao vậy?”
“Không có gì, anh chỉ mệt thôi.”
“Bình thường anh có mệt cũng không lơ đễnh như thế.”
Anh đành viện cớ: “Hôm nay anh bị Chủ nhiệm mắng, lát gặp bố anh đừng nhắc
đến chuyện này, nếu không ông lại nói làm ở viện kiếm được mấy đồng mà toàn bị
mắng.”
“Tại sao Chủ nhiệm lại mắng anh? Anh mắc lỗi khi mổ
“Không. Chuyện công việc, có nói em cũng không hiểu đâu.”
Thư Cầm cười nói: “Xem ra bạn gái không được đãi ngộ tốt như tri kỷ rồi.
Trước đây chuyện gì anh cũng nói với em, vậy mà giờ mới hỏi nhiều một chút, anh
đã thấy phiền.”
Nhiếp Vũ Thịnh không đáp, chỉ im lặng bước đi. Thư Cầm nghĩ bụng, xem ra Chủ
nhiệm đã mắng anh nặng lời lắm, bình thường đùa như vậy anh sẽ lên tiếng giải
thích làm gì có chuyện đó, nhưng hôm nay dường như anh chẳng muốn nói gì, cứ ngơ
ngẩn thất thần.
Hai người đến phòng bệnh của ông Nhiếp Đông Viễn, lại không thấy người đâu
cả. Thì ra đứa trẻ bị ngã trong công trường đã vượt qua cơn nguy hiểm, tỉnh lại
rồi. Ông Nhiếp Đông Viễn đến ICU, nói là muốn thăm đứa trẻ mệnh lớn, Nhiếp Vũ
Thịnh và Thư Cầm ngồi đợi một lúc mới thấy ông quay lại.
Tuy vẫn cần Thư ký Trương dìu nhưng tinh thần ông rất tốt, sắc mặt cũng hồng
hào hơn nhiều: “Tiểu Thư, cháu đến đấy à? Cháu nên cùng Vũ Thịnh đi thăm đứa trẻ
đó đi, thằng bé kiên cường lắm, còn chưa nói được nhưng đã tỉnh rồi. Y tá nói gì
nó cũng đều chớp mắt để trả lời, chớp một cái là có, chớp hai cái là không,
ngoan thật!”
Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Ngày mai thứ Hai tổng kiểm tra phòng bệnh, con sẽ qua
thăm.”
Ông Nhiếp Đông Viễn liếc anh rồi hỏi: “Sao thế, cứ như bánh đa nhúng nước
ấy.”
“Không sao, con mệt quá thôi.”
“Mệt thì nghỉ đi, làm gì có nơi nào như bệnh viện này chỗ các anh, suốt ngày
làm việc với chẳng phẫu thuật, chẳng biết ngày đêm gì nữa! Đúng là bóc lột sức
lao động mà!”
“Bố, nhân viên dưới quyền bố cũng thường xuyên tăng ca, ví dụ như Thư ký
Trương, ngày nào anh ấy chẳng đợi lệnh 24/24, đến giờ vẫn còn làm việc đấy
thôi.”
Thư ký Trương vội nói: “Thật ra tôi đã tan làm rồi mà. Tôi chỉ thăm ông
Nhiếp, không tính là tăng ca.”
Ông Nhiếp Đông Viễn nheo mắt quan sát con trai: “Sao nóng thế, ai động vào
anh à?”
“Không có gì.”
“Hừ.” Ông Nhiếp Đông Viễn nhướn mày, “Anh là do tôi sinh ra, anh đang nghĩ gì
bố còn không biết sao? Nói đi, cãi nhau với đồng nghiệp, hay bị lãnh đạo
mắng?”
Thư Cầm cười giải vây: “Bác trai thật lợi hại, việc gì cũng biết cả, hôm nay
Chủ nhiệm mắng anh ấy đấy. Bác xem, chẳng có gì qua mắt được bác hết.” Cô bước
lại mở hộp giữ nhiệt ra, “Cháu hầm gà cho bác này, bác tranh thủ ăn lúc còn
nóng, để nguội thì không ngon đâu.” Trong phòng VIP có bếp, khi ông Nhiếp Đông
Viễn nhập viện, dì Tần hôm nào cũng đến đưa cơm, có những món trực tiếp hâm nóng
ở đây, vì thế nồi niêu xoong chảo đầy đủ cả, Thư Cầm bèn vào bếp lấy bát và muôi
ra múc canh.
Ông Nhiếp Đông Viễn nhìn Thư Cầm, không nói gì, chỉ đón lấy bát canh nếm thử,
khen Thư Cầm khéo tay, rồi nói: “Nhiếp Vũ Thịnh từ nhỏ đã kén ăn, bác đang lo
lắng ngày nào đó nó sẽ khiến mình chết đói, cuối cùng lại gặp được người giỏi
nấu nướng như cháu, coi như nó còn may, không đến nỗi chết đói.”
Thư Cầm chỉ cười cười, múc một bát cho Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh cũng ăn đi, em
nấu nhiều lắm, canh này không hâm lại được, mai em lại nấu nồi khác.”
“Anh không đói.”
Thư Cầm chưa kịp nói thì ông Nhiếp Đông Viễn đã lên tiếng: “Không cho nó ăn
nữa. Đồ không có lương tâm, vô tình vô nghĩa, ai tốt với nó cũng phí công.”
Thư Cầm chỉ cười. Trên đường về, cô nói với Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh dỗ dành bác
một chút cũng có sao đâu, dù sao thì bác cũng đang ốm.”
“Xin lỗi, hôm nay anh mệt quá.”
Thư Cầm nói: “Anh không giống đang mệt, mà giống như có tâm sự hơn.”
“Có một việc anh không biết mình làm đúng hay làm sai nữa.”
“Anh nói em nghe xem nào.”
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng, anh làm sao có thể kể với người ngoài về những điều
đã xảy ra giữa anh và Đàm Tĩnh? Những sự việc trong quá khứ ấy, như một cây kim
cắm vào tim anh, hễ động khẽ là đau, không động vào cũng đau. Anh biết suy nghĩ
của mình không đúng, không nên coi Thư Cầm là người ngoài, anh cũng từng quyết
tâm sẽ kết thúc tất cả để làm lại cuộc đời, nhưng trời xui đất khiến thế nào,
Đàm Tĩnh cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Nếu Mark không yêu em, mà khi trước anh ta cũng toàn lừa dối em thì em có
hận anh ta không?”
Thư Cầm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thế thì phải xem em có yêu anh ta không
đã. Nhiều lúc hận thường là vì yêu. Nếu em không yêu anh ta nữa, đương nhiên sẽ
không hận.” Cô quan sát Nhiếp Vũ Thịnh, “Sao vậy? Không phải bạn gái trước đây
của anh lấy người khác rồi sao?”
“Đúng vậy, lấy người khác rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Em yên tâm, anh cũng có
đạo đức cơ bản, khi ở bên em anh sẽ không có ý đồ gì với bất cứ người phụ nữ nào
khác đâu.”