
ong cuộc trả lời phỏng vấn của phóng viên, ông nói: “Tôi đã đứng bàn mổ
suốt 30 năm qua, từ khi lương tháng vỏn vẹn mười mấy tệ, đến bây giờ lương tháng
cũng chỉ được vài ngàn tệ. Từng ấy năm, số bệnh nhân tim được tôi cứu sống không
phải là vài nghìn thì cũng chẳngài trăm, tôi chưa từng nhận phong bì của bệnh
nhân hay lấy tiền hoa hồng bán thuốc bao giờ. Cuối cùng, vì cái chết ngoài ý
muốn của một bệnh nhân mà dư luận đòi đánh đòi giết cả tôi lẫn khoa Ngoại Tim
mạch của bệnh viện. Mấy người trên mạng nếu giỏi giang đến thế, thì để họ đi cứu
người đi, để họ cầm dao mổ mà làm phẫu thuật luôn đi.”
Kết quả là đến tối, đoạn phỏng vấn này bị một cư dân mạng phản bác lại: “Tôi
phê bình một cái tủ lạnh không tốt, chẳng lẽ lại bắt tôi tự đi học làm lạnh
ư?”
Câu phản bác này đưa ra, được rất nhiều comment khen ngợi tán thưởng, Chủ
nhiệm Phương cảm thấy vô cùng chán chường, ông tâm sự với Nhiếp Vũ Thịnh: “Tôi
học y mười mấy năm, nhà nước phái tôi sang Tây Đức học tập, lúc đó thực ra tôi
có cơ hội ở lại làm việc lâu dài tại nước ngoài, nhưng tôi thấy mình không thể
vô lương tâm như thế được, nên vừa giành được học vị, tôi lập tức về nước ngay,
chỉ mong mang hết những kỹ thuật tiên tiến nhất về trị bệnh cứu người. Từ một
bác sĩ Ngoại khoa Tim mạch bình thường, rồi cặm cụi gắn bó với nghề mấy chục
năm, cũng chỉ là một cái tủ lạnh. Tủ lạnh thì có máu thịt, có suy nghĩ, có tư
duy không? Tôi là người, là người thì phải có tự trọng, không thể đánh đồng tôi
với một cỗ máy không có tự trọng được!”
“Chú…”
“Tôi già rồi.” Chủ nhiệm Phương nói, “Hồi trước vốn định làm thêm mấy năm nữa
rồi nghỉ hưu, nhưng bây giờ tôi thấy nên nghỉ hưu sớm cho xong. Nếu không chịu
được, muốn làm phẫu thuật cho đỡ nhớ thì đến bệnh viện tư chữa bệnh cho người
giàu cũng được. Bệnh viện nhà nước lương thấp, lại phải làm thêm nhiều, hễ sơ
sẩy một chút là bị người ta đe dọa suốt ngày, thà bỏ quách cho xong.”
“Năm xưa chú đã dạy cháu rằng, học y mười năm, bệnh nhân là quan trọng nhất.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Cháu rời khỏi bệnh viện, là vì áp lực dư luận, chứ thực
lòng cháu rất thích công việc bác sĩ lâm sàng, cháu cảm thấy điều vui nhất là
cứu sống được bệnh nhân. Chú chẳng phải từng dạy cháu rằng cứu người không có
đường tắt, chỉ có kiên trì, kiên trì nữa, kiên trì mãi đó sao! Bây giờ chú từ bỏ
thế này, có khác gì từ bỏ công việc cứu người? Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu có
cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại làm công tác lâm sàng! Cháu cũng mong chú
đừng bỏ cuộc! Những bệnh nhân được chú cứu sống đều rất biết ơn chú. Những việc
chú đã làm đều vô cùng ý nghĩa, dù thế nào cũng xin chú đừng từ bỏ! Cháu vẫn
luôn coi chú là người thầy của mình, cháu hy vọng sẽ có một ngày được trở lại
bệnh viện, trở lại khoa Ngoại Tim mạch, lại có thể làm phụ mổ cho chú, cứu sống
nhiều bệnh nhân hơn nữa.”
Chủ nhiệm Phương trầm tư một hồi rồi mỉm: “Thằng quỷ này, đúng là tôi đã
không nhìn nhầm cậu! Tôi hứa với cậu, sẽ chờ cậu ở khoa Ngoại Tim mạch, cậu nhất
định phải quay về đấy nhé, các phụ mổ khác của tôi, chẳng ai thành thạo được như
cậu cả.”
Nhiếp Vũ Thịnh cũng nở một nụ cười hiếm hoi: “Chú đừng nói thế, lần đầu tiên
làm phụ mổ cho chú, cháu thắt chỉ sai, bị chú mắng cho một trận đến vã cả mồ hôi
lạnh, kết thúc ca mổ bao lâu rồi mà chân vẫn còn run.”
Chủ nhiệm Phương đã quên khuấy chuyện đó: “Có cả chuyện đó nữa sao? Không
phải chứ, tôi vẫn nhớ sau khi hoàn thành ca phẫu thuật đầu tiên, tôi còn nói với
những người khác rằng Nhiếp Vũ Thịnh rất được, chắc tay, cẩn thận, đúng là bác
sĩ có triển vọng. À, đúng rồi, mai là ngày Bình Bình tái khám, cậu đừng quên
nhé. Cậu đưa thằng bé tới tôi khám cho, tình hình vết mổ thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ, bình phục rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, lúc thoa thuốc
cho Bình Bình, cháu đều quan sát kỹ, chắc không có chuyện gì đâu chú ạ.”
“Thế thì tốt rồi.” Chủ nhiệm Phương nhắc khẽ, “Còn nữa, y tá trưởng kêu cậu
mời cơm đấy, tiền thưởng kế hoạch hóa gia đình của khoa bị bệnh viện trừ thật
rồi.”
Nghe chủ nhiệm nói câu này, anh biết tâm trạng ông coi như đã tạm ổn. Anh trò
chuyện với chủ nhiệm Phương thêm một lúc nữa rồi đi thăm con. Tôn Bình đã ngủ,
mấy ngày nay đều là anh ngủ cùng con, Đàm Tĩnh tuy có phản đối vài lần, và sợ
con làm ồn khiến anh không ngủ được, nhưng thằng bé rất quấn anh, cứ đòi ngủ với
anh, nên cô cũng đành chiều theo ý nó.
Chiều hôm sau, lẽ ra Đàm Tĩnh định cùng Nhiếp Vũ Thịnh đưa con đi tái khám,
nhưng đúng lúc đó Tôn Chí Quân lại gọi điện: “Cô mang đơn ly hôn tới đây, tôi
ký.”
Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại đột nhiên quyết định như vậy, liền hỏi: “Anh
cần bao nhiêu tiền?”
“Gặp nhau rồi nói.”
Đàm Tĩnh không hiểu nổi anh ta muốn giở trò gì, nhưng lại sợ hắn đổi ý, đành
bảo với Nhiếp Vũ Thịnh là mình phải đi gặp Tôn Chí Quân giải quyết vấn đề ly
hôn, để anh đưa con đi kiểm tra một mình.
Nhiếp Vũ Thịnh mấy hôm nay không nói chuyện với cô, nghe cô bảo vậy cũng chỉ
gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó, anh lại xoay sang dỗ con thay quần áo, vì Tôn
Bình nghe nói