Duck hunt
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326024

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

y chúng ta là số một, thế còn trong

các doanh nghiệp đại lục ai là số 1?”

“Phú Tuyền chứ ai, nhưng công ty đó kinh doanh chủ yếu dựa vào đồ uống có gas

và nước tinh khiết, không có những đồ ăn nhanh khác như chúng ta.”

“Thế công ty nào có ngành nghề kinh doanh rất giống chúng ta, chỉ đứng sau

Phú Tuyền về quy mô?”

Thư Cầm sực hiểu ra: “Đông Viễn. Nhưng đó là công ty có vốn đầu tư của Hồng

Kông mà? Có niêm yết tại sở Giao dịch chứng khoán Hồng Kông ấy.”

“Hôm trước sau khi đóng cửa cuối phiên, Đông Viễn có ra một thông báo về việc

chuyển đổi cổ phần, em có chú ý không?”

“Em không rõ lắm, hai ngày nay em không để ý cổ phiếu trên sàn Hồng Kông, anh

cũng biết em thường lưu tâm sàn chứng khoán New York nhiều hơn mà.” Thư Cầm dần

dần hiểu ra, Đông Viễn.

“Nhiếp Đông Viễn dưới danh nghĩa của mình, tặng 5% cổ phần cho một đứa trẻ vị

thành niên tên là Tôn Bình, tổng cộng 176452 cổ phiếu, mà người giám hộ của Tôn

Bình hiện nay là Đàm Tĩnh.”

Thư Cầm sững sờ, cô đã lờ mờ đoán ra được chút ít, mà hồi lâu sau cô mới hỏi:

“Anh muốn làm gì? Hay là, anh muốn nói gì?”

“Anh không muốn làm gì cả, khó khăn lắm mới sắp đặt được vụ này, bây giờ cuối

cùng cũng sắp cất vó rồi, Thư Cầm, anh cần em giúp anh. Nhưng anh hơi lo lắng,

em không coi Nhiếp Vũ Thịnh là bạn tốt thật đấy chứ?”

Nghe ba từ “Nhiếp Vũ Thịnh”, Thư Cầm đột nhiên thấy hơi chói tai, liền nói:

“Rốt cuộc anh có ý gì?”

“Em đừng nghĩ nhiều quá, việc anh từ chức thực ra không liên quan tới Nhiếp

Vũ Thịnh.” Thịnh Phương Đình cười, “Anh chỉ không muốn lãnh đạo cảm thấy, anh

tuyển Đàm Tĩnh vào vì có ý đồ khác. Em cũng biết đấy, trong chuyện này quả thực

anh đã vi phạm quy định, anh nên chịu trách nhiệm. Hơn nữa bây giờ Tập đoàn Đông

Viễn dường như có ý thu mua siêu thị Gia Lợi, tình ngay lý gian, anh từ chức

tránh nghi ngờ là hơn.”

Thư Cầm không nói được gì nữa, “Vậy anh dự tính sao?” Anh luôn có khúc mắt

với Đông Viễn, vì chuyện này, thậm chí anh còn có ý muốn em duy trì mối quan hệ

qua lại với Nhiếp Vũ Thịnh, Rốt cuộc Đông Viễn đã làm gì khiến anh phải tâm tâm

niệm niệm như vậy? Từ trước tới nay, những việc anh làm có liên quan gì tới Đông

Viễn không? Anh thật sự chỉ vì muốn vào Đông Viễn làm việc thôi sao?”

Thịnh Phương Đình mỉm cười: “Thư Cầm, từ trước tới nay việc anh làm rất ít

khi em hỏi tại sao. Hơn nữa anh đã nói rồi, quá trình không quan trọng, cái quan

trọng là kết quả. Có lẽ lúc đầu để em làm bạn với Nhiếp Vũ Thịnh là thất sách

của anh. Nhưng hồi đó, sau khi hai người tình cờ quen nhau, anh mới nói con

người Nhiếp Vũ Thịnh có thể quan hệ được. Đúng vậy, anh có ý đồ không tốt trong

vài việc, nhưng anh cũng đâu có ép em làm chuyện gì quá đáng. Hơn nữa, em rất

thích người bạn Nhiếp Vũ Thịnh đó mà, phải không?”

Thư Cầm nhìn Thịnh Phương Đình chăm chăm, nhưng anh vẫn thản nhiên như không:

“Thư Cầm, anh nói rồi, đối với anh, Đông Viễn là một thách thức hấp dẫn hơn, bởi

con người Nhiếp Đông Viễn khiến anh cảm thấy rất có tính thách thức. Cách thức

quản lý, phong cách hành xử của ông ta đều rất thú vị, anh luôn muốn có một cơ

hội thử xem mình có thể làm được như vậy hay không. Bất luận em có tin hay không

thì cũng chỉ có vậy thôi. Vả lại anh bảo em làm thân với Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng

cho tới giờ anh vẫn chưa từng hại anh ta, có phải hay không?”

Thư Cầm định nóiôi, chỉ lẳng lặng cầm chén lên, uống một ngụm rượu.

Thịnh Phương Đình nói: “Anh muốn vào Đông Viễn làm việc, Thư Cầm, anh hy vọng

em sẽ giúp anh.”

“Thư Cầm hỏi lại: “Chỉ vậy thôi ư?”

“Chỉ vậy thôi.” Thịnh Phương Đình nói: “Nếu em không yên tâm, anh có thể thề,

tuyệt đối không làm hại tới bất cứ lợi ích nào của Tập đoàn Đông Viễn. Anh thậm

chí có thể lấy tất cả những gì anh quý trọng nhất ra để thề.”

Thư Cầm cười nhạt: “Anh quý trọng nhất cái gì?”

“Em.”

Thư Cầm lại cười nhạt: “Nếu quý trọng em, anh đã không khuyên em đi làm bạn

gái của Nhiếp Vũ Thịnh.”

“Nhưng chẳng phải cuối cùng hai người vẫn chia tay đó sao?” Thịnh Phương Đình

nói, “Cả em và anh đều rõ, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ không bao giờ yêu em, trong tim anh

ta mãi mãi chỉ có một người, bất cứ ai, bất cứ việc gì cũng không thể xóa nhòa

hình ảnh cô ta trong trái tim anh ta được. Dù trên đời có hàng nghìn hàng vạn

người có thể làm bạn gái Nhiếp Vũ Thịnh, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả?”

Lập luận của anh quá sắc sảo, Thư Cầm không kìm được lại rót thêm một chén

rượu nữa.

Hai người, mỗi người một tâm trạng, món ăn hợp khẩu vị, rượu cũng uống rất

nhanh, cuối cùng uống hết cả hai bình Thiệu Hưng nhỏ. Tửu lượng của Thư Cầm rất

bình thường, còn Thịnh Phương Đình dường như lại có tâm sự, nên uống càng nhiều

hơn. Thư Cầm cảm thấy bầu không khí thật ngột ngạt, đành cố tìm chủ đề nói: “Món

ghẹ này ăn chẳng đã gì cả, lần khác chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cua, cái đó nhắm

rượu mới ngon.” Thịnh Phương Đình cũng thích ăn cua biển, liền gật đầu đồng ý.

Rượu Thiệu Hưng ngấm sâu, tuy lúc uống không thấy gì, nhưng vừa ra ngoài gặp cơn

gió, cả hai đều cảm thấy hôm nay đã uống quá nhiều. Thịnh Phương Đình định tìm

người lái