
a Nhiếp Vũ
Thịnh, nói: “Sao mà sắc mặt lại thành ra thế này? Không phải tối qua bảo cậu về
nhà nghỉ sao? Cậu nghỉ ngơi kiểu gì thế hả? Hôm nay cậu có ca đêm đúng không?
Nhìn thế này sao trực ca đêm được?”
“Giường số 39 có tiền nộp rồi, muốn làm bình thường.”
“Vậy cậu sắp xếp cho họ đi.” Chủ nhiệm Phương liếc nhìn anh, “Cậu muốn mổ ca
này trước khi đến Hồng Kông à? Cũng được, tôi sẽ nói với phòng phẫu thuật lập
một kíp mổ.”
“Chủ nhiệm, ca mổ này cháu không thể thực hiện được… cháu muốn… nhờ chú mổ
chính.”
Chủ nhiệm Phương sững ra một lúc, đoạn nói: “Chỉ là Tứ chứng Fallot thôi mà,
cậu cũng mổ bao nhiêu lần rồi? Trẻ sơ sinh cậu còn mổ được, bệnh nhân lớn như
vậy sao lại không thể chứ? Tay vẫn chưa khỏi à? Bỏ băng ra tôi xem! Sao cậu lại
khiến tay bị thương thành thế này chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì. Chủ nhiệm Phương khá hiểu anh, từ trước tới nay
anh không bao giờ ấp a ấp úng, trừ phi thật sự gặp phải việc khó xử. Chủ nhiệm
Phương quan sát anh hồi lâu rồi bảo: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Cứ liên
quan đến giường số 39 là cậu như bị mất trí vậy. Cậu nói xem từ khi bệnh nhân
giường 39 nhập viện chúng ta, cậu đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi? Đầu tiên là
gọi điện vào tận phòng phẫu thuật trong khi tôi đang thực hiện ca mổ đặc biệt,
rồi rạch vào tay phải của mình, giờ thì hay rồi, chạy tới chỗ tôi bảo đến Tứ
chứng Fallot cũng không mổ nổi. Không lẽ bệnh nhân giường 39 là con đẻ của cậu
hay sao…” Câu cuối cùng, thật ra Chủ nhiệm Phương không nghĩ ngợi nhiều, đến khi
buột miệng mới như sực hiểu ra điều gì, ông sững người nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ
thấy anh cúi đầu ủ rũ đứng đó, không biện bạch cũng không giải thích bất cứ điều
gì. Chủ nhiệm Phương ngỡ ngàng, bèn gọi một câu thăm dò: “Nhiếp Vũ Thịnh?”
Anh ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối trước nay vẫn luôn yêu quý mình, Chủ nhiệm
Phương chỉ thấy vành mắt anh đỏ lên, bấy lâu nay anh theo ông học hỏi, ông chưa
từng thấy cậu học trò cưng này như thế bao giờ. Ông lập tức hiểu ra tất cả,
nhưng không biết phải nói sao, cuối cùng chỉ càu nhàu một câu: “Đúng là gặp ma
giữa ban ngày!” rồi hỏi tiếp, “Cậu trước nay vẫn hiền lành an phận, sao lại gây
ra chuyện thế này chứ?”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh không đáp, Chủ nhiệm Phương lại xót xa: “Cậu nói xem thế
này gọi là gì hả? Thanh niên các cậu đúng là hồ đồ! Sao không nói sớm cho tôi
biết, để tôi xếp cho phòng tốt một chút. Cậu nói xem, Tứ chứng Fallot bị kéo dài
thành ra thế này rồi, rốt cuộc sao cậu… Mẹ nó không hiểu đã đành, lẽ nào cậu
cũng không hiểu ư?”
Bấy giờ Nhiếp Vũ Thịnh mới lên tiếng: “Trước giờ cháu đâu có biết…”
“Cậu nói xem, sao chuyện của cậu cứ như trong phim vậy?” Chủ nhiệm Phương vừa
tức vừa buồn cười, “Còn ngây ra đó làm gì, không phải vẫn còn trống hai phòng
VIP đó sao? Mau chuyển phòng đi! Giờ một phòng nhồi nhét đến bốn năm người bnh,
thằng bé còn phải nằm giường bổ sung, ăn uống ngủ nghỉ không tốt thì sao phẫu
thuật được? Tôi mổ thay cậu ca này, Nhiếp Vũ Thịnh, đừng lo nữa, cậu không tin
tay nghề của tôi sao?”
“Không phải ạ.”
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi đổi phòng! Lát nữa tôi đi xem bệnh án và báo cáo
kiểm tra. Tôi sẽ gọi cho phòng phẫu thuật, dặn họ ngày mai sắp xếp cho chúng ta
một ê kíp, phải làm nhanh nhất có thể. Ai nói chuyện với người nhà bệnh nhân
đây? Tôi vậy, nói chuyện với cậu hay mẹ thằng bé? Cả hai người đều có mặt là tốt
nhất.”
Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ Chủ nhiệm Phương lại giải quyết gọn lẹ đến vậy, anh
vô cùng cảm kích nhưng không thể nói được lời nào khác ngoài câu cảm tạ: “Cảm ơn
chú!”
“Cảm ơn gì!” Chủ nhiệm Phương trừng mắt, “Nhóc con, tôi còn tưởng cậu là
ngoan ngoãn nhất cái khoa này, bình thường nhìn con gái không thèm ngước mắt lấy
một cái, giờ thì hay rồi, thật mất mặt quá! Thể diện mấy chục năm nay của tôi bị
cậu làm mất sạch rồi. Nhỡ bệnh viện mà biết chuyện này, cắt hết thưởng kế hoạch
hóa gia đình của toàn khoa, chắc chắn y tá trưởng không để cậu yên đâu!”
Ra khỏi phòng chủ nhiệm, lòng Nhiếp Vũ Thịnh mới chỉ nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Anh biết tại sao Chủ nhiệm Phương lại muốn anh có mặt khi nói chuyện cùng người
nhà bệnh nhân, vì anh có thể giải thích một số từ chuyên ngành cho Đàm Tĩnh.
Nhưng anh cần bao nhiêu dũng khí, để có thể tham gia cuộc gặp đó đây? Không phải
anh không tin tưởng tay nghề của Chủ nhiệm Phương, mà là anh sợ. Khi bố bị bệnh,
anh thấy sợ, nhưng dù gì ông cũng đã là người trưởng thành, mà từ trước đến nay
anh luôn dựa dẫm vào ông nhiều hơn. Tuy anh đã nghiên cứu kỹ phương án điều trị
nhưng cuối cùng người quyết định vẫn là bố anh.
Giờ bảo quyết định phương án phẫu thuật cho con, anh thật sự sợ hãi, cảm thấy
mình không sao làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh toát da đầu rồi. Những điều
khoản trong giấy đồng ý phẫu thuật tựa như một đàn kiến lúc nhúc trong đầu anh
vậy. Rủi ro trong khi mổ, rủi ro khi gây mê… bất cứ một chi tiết nào cũng có thể
khiến thằng bé không thể tỉnh dậy nữa. Mỗi lần nói chuyện với người nhà bệnh
nhân anh đều rất bình tĩnh, phân tích cho họ mọi điều lợi hại của ca mổ, giải
thí