The Soda Pop
Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324341

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

ột tên đang chảy máu không ngừng và một tên bị trọng thương. Đối với hai tên cùng là người này, nàng vẫn giữ quy tắc "không cần ra tay thì không ra tay", nhưng như thế không có nghĩa là nàng sẽ nhân từ thêm nữa. Huống gì giờ phút này, nàng là ốc còn không mang nổi mình ốc. Sói là động vật quen kiếm ăn theo bầy, vì thế nếu tru lên, có nghĩa là nó đang báo cho bầy đàn mau chóng tới đây săn mồi.

Bọn sói hành động rất nhanh, phối hợp ăn ý. Ninh Phi đã thấy nơi phủ tuyết sâu trong rừng cây khô kia, vài con sói xám to lớn đang chạy vụt tới.

Từ trước tới nay nàng chưa từng gặp thú hoang, càng chưa từng bị bọn chúng vây bao giờ. Nhìn thấy con sói to lớn gần nàng nhất còn mở miệng nhe cái răng nanh vàng khè nhọn hoắt ra, nhất thời khiến nàng quên cả sự sợ hãi. Ninh Phi túm chặt dây cương, không cho ngựa bị dọa mà chạy đi, cũng thuận theo ngựa mà lui về sau từng bước. Chân sau dẫm phải một thứ gì đó, chính là thân thể của Thôi Thành Công.

Ninh Phi không dám kéo dài thời gian, hai tay ôm chặt lưng ngựa, nàng dẫm lên ngực hắn, nhảy lên ngồi trên tấm thảm lông dày ở lưng ngựa. Nàng đá mạnh vào bụng nó, hô lớn: "Đi!"

Rừng cây mùa đông không chắn được gió, trên không trung đâu đâu cũng là mùi tanh tưởi lạnh lẽo của máu. Càng ngày càng có nhiều con sói xuất hiện từ sau gò núi tuyết và rừng cây khô. Bọn chúng là loài sói vùng tuyết phương bắc, thân mình con to lớn hơn chó Ngao, con sói trưởng thành có thể đạt tới trọng lượng 35, 40 kg. Đây là một bầy sói sống nơi rừng núi hoang vắng, nàng nên cảm ơn đặc tính sống thành đàn của chúng mới được, như vậy nàng mới xác định được rằng trong lãnh địa của bầy sói này không thể có thêm một bầy nào khác.

Con ngựa lớn màu đỏ thẫm cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm mà không trung truyền tới, Ninh Phi vừa lên ngựa, bắt nó phi nhanh thì tiếng tru dài trong bầy sói cũng dừng, báo hiệu cuộc săn mồi chính thức bắt đầu.

Ninh Phi cứ tưởng rằng hai cơ thể máu me đầm đìa kia đã đủ cho chúng no nê rồi, thế nhưng tất cả bọn chúng đều theo sau Ninh Phi, cho thấy chúng tin chắc rằng hai tên kia đã là thức ăn của chúng rồi, còn Ninh Phi lại là con mồi có khả năng trốn mất. Vì để sống sót qua mùa đông giá rét, bầy sói phải săn càng nhiều khi có cơ hội. Con ngựa mà hai tên tuần sai cưỡi tới cũng chạy mất từ lâu. Tuy con ngựa này của Ninh Phi là loại chuyên chở đồ, tốc độ không nhanh, nhưng con ngựa kia thì bị nàng bắn tên vào bụng, tốc độ cũng chẳng thể nào mà nhanh được.

Dường như bọn sói quen ăn thịt người. Ninh Phi từng nghe nói vị của thịt ngựa khai khái, không ngon bằng thịt người. Nghe nói thịt người còn tươi có vị ngọt bên trong. Vừa mềm vừa ngon miệng, vì vậy thú hoang đã từng ăn thịt người sẽ nhớ kĩ mùi vị đó, có cơ hội nhất định sẽ không bỏ qua.

Ninh Phi đếm qua, có khoảng sáu con theo sau.

Gió thổi vù vù lướt qua hai gò má, nàng nắm chặt dây cương và bờm ngựa, không còn tay mà giữ lấy áo choàng, chiếc mũ áo bị gió thổi bay ra sau.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, cành cây khô chĩa ngang ra ở ngay sát trên đầu nàng, cảnh vật trước mắt lướt qua vùn vụt. Cả người Ninh Phi áp chặt vào lưng ngữa, chân không đong đưa nữa. Chỉ cần động đậy một chút thì sẽ rất dễ bị rơi khỏi lưng ngựa. Nàng quay đầu lại nhìn, bầy sói càng ngày càng gần hơn. Bình thường tốc độ của chúng cũng không kém ngựa là bao, nay ngựa lại phải chở thêm người nữa, ưu thế đã biến thành tình thế không thuận lợi.

Trời đã sáng bảnh từ lâu, mặt trời ấm áp chiếu qua những cành cây khô khốc xuống mặt đất phủ tuyết, óng a óng ánh. Ninh Phi chợt nhìn thấy ở giữa những cành cây khô kia, có một nam nhân mặc quần áo màu xám đang cưỡi con lừa thẳng mặt với nàng. Mắt nhìn thấy nhưng khoảng cách thực tế lại cả dặm. Không thể không nói rằng thị lực của Giang Ngưng Phi cực kì tốt, ngay lập tức nhận ra đó là tên Đinh Hiếu đánh đàn ba dây đêm qua ở nhà trọ.

Nếu cứ phi tới e là sẽ hại tới người vô tội. Nàng không nghĩ ngợi gì, kéo ngang dây cương, hướng ngựa sang hướng khác. Tuy bầy sói thấy Đinh Hiếu, nhưng chúng vẫn theo sát Ninh Phi một người một ngựa như cũ. Bọn chúng phối hợp ăn ý với nhau là do có quy tắc săn mồi nhất định. Một khi đã săn con mồi này, nếu chưa thất bại hoàn toàn sẽ không đi tìm con mồi khác một cách dễ dàng.

Đinh Hiếu cũng rời giường khởi hành từ sáng sớm. Con lừa của hắn nhìn qua thì xấu xí, nhưng tốc độ khá nhanh nên mới cách Ninh Phi không quá xa. Hắn nhìn từ xa thấy có một người một ngựa chạy về phía hắn, trong lúc ngẩn người thì kéo con lừa đứng im. Sau đó nhìn thấy người cưỡi nằm rạp mình trên ngựa, phía sau có mấy con sói theo sát sạt. Hắn kêu "a" một tiếng, không biết là phản ứng kiểu gì.

Một lát sau Ninh Phi mới nghĩ ra, nếu nàng lao vào người thanh niên nọ, không khéo nàng lại thoát được. Lúc này mới thầm thở dài, hóa ra bản thân mình vì mong muốn được sống thật sự có thể không từ thủ đoạn.

Con ngựa đỏ thẫm chợt chồm mình lên, hí dài một tiếng đầy đau đớn, bắt đầu nhảy lên. Ninh Phi suýt nữa thì bị hất xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một con sói đã cắn vào mông ngựa. Ngựa bị đau, lại phi điên cuồng, tốc