Polly po-cket
Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324362

Bình chọn: 7.00/10/436 lượt.

tên, đâm mạnh vào đùi tên Mâu Vị Bình trong chớp mắt. Nàng bỏ qua tất cả lo lắng, dù hắn là nam nhân cao lớn hung hãn hơn nàng, nhưng sự hung hãn độc ác và khả năng làm người khác bị thương không thể đánh giá qua vẻ ngoài được. Ninh Phi ngẩng đầu nhìn tên tuần sai đang trợn mắt ngạc nhiên kia, mắng một cách hung hăng: "Ai bảo nhất định phải dùng cung mới làm người khác bị thương được!"

Nói xong thì quay người chạy như bay.

Đầu nàng giống như đang nóng hổi sôi trào vậy, khắp nơi đều là màu đỏ sẫm. Trời mùa đông tuyết trắng lại chỉ thấy cả người nóng bức mồ hôi nhễ nhại, vứt đi lo lắng, sợ hãi, giờ chỉ còn lại một sự tập trung cao độ.

Nam nhân đằng sau vừa thở phì phò vừa gào thét mắng chửi. Nếu vừa rồi nàng không đâm vào đùi của hắn mà đâm vào những vị trí quan trọng như ngực, cổ... thì nhất định sẽ không thành công. Tính toán khoảng cách ra tay ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, tốc độ phản ứng của đối thủ, thì lựa chọn vị trí đùi, bỏ qua vị trí quan trọng là quyết định đúng nhất. Hơn nữa, chiều cao của nàng vừa đủ để che lại tầm mắt của Mâu Vị Bình.

Mâu Vị Bình tức giận ngút trời, hắn có chết cũng không ngờ rằng sẽ có ngày con mèo như hắn lại bị một con chuột cắn một phát. Đây là sức mạnh của chó cùng dứt giậu chăng? Hắn bắt đầu cười thầm, bẻ gãy mũi tên.

Đứa con gái này chết chắc rồi, hắn nhất định phải để nàng sống mà lột đi từng mảng da.

Mâu Vị Bình hét lớn một tiếng, gọi con ngựa của hắn phi tới bên cạnh, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Ninh Phi nghe tiếng hô thì dừng lại. Cái cung nàng lấy có dây cung rời, vì để giữ được độ co dãn của cái cung nên chỉ khi nào dùng mới lắp dây vào. Trình tự làm như thế nào được nhớ rõ trong cơ thể này của nàng. Dừng bước, đem một đầu cung cắm sâu vào lớp đất đã đóng băng, dùng trọng lượng cả người ép cong đầu kia xuống, quấn dây cung chặt vào, tất cả các bước không mất quá mấy giây.

Lúc cung cài tên, con ngựa của Mâu Vi Bình đã đến bên người.

Độ cứng của cái cung rất cao, dựa vào tình trạng sức khỏe của cơ thể hiện tại của nàng thì kéo dây cung chẳng dễ dàng gì. Tuy nhiên bắn cung cũng như nâng tạ vậy, không phải người càng khỏe càng nâng được nặng, nếu vậy thì quán quân môn nâng tạ đều là người da đen hết rồi. Ngược lại, với một sức mạnh nhất định cần có, người ta càng cần kỹ thuật hơn, vì vậy người da vàng mới có thể chiếm được ưu thế trong môn này.

Giang Ngưng Phi có bất lợi về sức khỏe, thế là nàng ta càng tập trung vào kỹ thuật hơn, luyện tới thành thục.

Tên nhắm ngay vào nam nhân kia, Ninh Phi ngừng một lúc, không ngờ cảm giác căng dây cung lại thoải mái như thế. Dù hiện tại chưa hết nguy hiểm, con đường phía trước chưa biết đi đâu, nhưng lúc kéo căng cung, dường như tất cả những nỗi buồn đều bị thổi bay. Cho dù là chuyện Từ Xán, chuyện công chúa, việc hiện giờ... trong mắt nàng chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.

Giang Ngưng Phi, vì sao, vì sao biết rõ cảm giác này, biết rõ kỹ thuật xuất sắc của mình, lại còn cứ nhớ mãi không quên nam nhân kia, hắn quan trọng đến vậy sao? Quan trọng tới mức khiến nàng từ bỏ cả niềm kiêu hãnh của mình?

Ngón tay nới lỏng, mũi tên như xé gió bay đi. Ninh Phi không dừng lại, tiếp tục lấy ra từ trong ống tên một mũi tên khác, lắp lên dây.

Mũi tên kia không nhắm vào Mâu Vị Bình, mà là bụng con ngựa hắn cưỡi.

Hắn đang túm lấy con ngựa, ai dè con ngựa bị đau chồm lên, hất văng hắn xuống đất. Nó hí vang, chạy loạn khắp nơi, mấy lần suýt đạp lên người Mâu Vị Bình. Đang lúc Mâu Vị Bình ngã sóng xoài trên đất không hiểu vì sao, mũi tên còn lại đã tới nơi, tiếng phập vào thịt nhẹ nhàng, cắm đúng vào cổ hắn. Chỉ là cổ mà thôi, không trúng mạch máu, cũng không phải cổ họng.

Mâu Vị Bình không hiểu cái mũi tên đó bay từ đâu đến. Ninh Phi đi ra, từ xa nhìn lại nam nhân đang giãy dụa, rên rỉ kinh hoàng kia. Chắc là hắn không thể làm nàng bị thương nữa nhỉ, nàng không dám chắc. Thậm chí bây giờ có cần bắn thêm một mũi tên nữa không nàng cũng không biết. Cuối cùng thì tha cho hắn là đúng, hay giết chết hắn mới đúng đây, thật khó quyết định.

Đây hoàn toàn không phải là lòng dạ phụ nữ yếu đuối, nàng chỉ nghĩ cách để mình sống sót thôi. Như thế nào là sống? Không phải bạn đang hít thở, bạn có thể ăn cơm thì được tính là sống. Làm người thì nên đề ra quy tắc cho chính mình, rồi đứng trong phạm vi những quy tắc đó. Lúc nào cũng sẽ biết mình đúng, như vậy đủ để cho nàng sức mạnh lớn hơn, khiến nàng mong muốn được sống mãnh liệt hơn người khác.

Ninh Phi đi vòng, cách Mâu Vị Bình một khoảng xa. Kéo con ngựa của nàng. Đúng lúc này nàng nghe thấy một tiếng sói hoang tru. Nàng ngoảnh mặt sang, là một con sói hoang màu trắng xám đan xen, nó đang đói, nhìn chằm chằm vào nàng một cách hung dữ.

Con ngựa mà Thu Ngưng dắt tới là do Ninh Phi bảo nàng ta mua ở chợ, mất một chiếc trâm tóc bằng bạc. Tuy là rất cao lớn đẹp đẽ, nhưng không có kinh nghiệm trận mạc, vì vậy so với chiến mã Từ Xán thường dùng thì vẫn kém một bậc. Thấy con sói hoang lại gần, nó khó tránh khỏi sợ hãi, lắc đầu nhìn trái phải rồi từ từ bước lùi về sau.

Ninh Phi nhìn trên mặt đất, m