Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324031

Bình chọn: 7.5.00/10/403 lượt.

tính người không vậy? Trong vòng nửa năm nàng ấy không thể làm chuyện ân ái."

Mặt Diệp Vân Thanh cũng xanh: "Nhìn ta cầm thú đến vậy sao?"

Tô Hy Tuần im lặng một hồi: "Hóa ra đến giờ huynh vẫn không hiểu chính mình..."

Tuy Diệp Vân Thanh bị tên kia chọc tức điên người, nhưng vẫn đi sắp xếp đồ đạc xong xuôi. Trước khi đi chợt nhớ ra một chuyện: "Nàng từng nói với ta, muốn ta viết hưu thư cho nàng." Lúc này Tô Hy Tuần trợn mắt kinh ngạc.

Diệp Vân Thanh vội vàng chối sạch: "Chúng ta hoàn toàn không làm chuyện vợ chồng!... Này, Tô Hy Tuần... Ngươi đừng có chọc tức ta nữa đấy!"

Tô Hy Tuần vỗ trán, lại thở dài.

Bình thường Tô Hy Tuần cũng không phải không biết chừng mực, thậm chí có thể nói rằng hắn không thích nói chuyện. Hôm nay vì không muốn Diệp Vân Thanh dây dưa không rõ ràng cùng Từ phủ nên hắn mới phải làm việc hắn ghét nhất trên đời, đó là xuyên tạc ra mấy chuyện. May mà kế sách thành công rất nhanh, mới mấy câu mà đã khiến Diệp Vân Thanh phải cầu xin, sợ hắn lại hiểu nhầm linh tinh.

Cuối cùng Diệp Vân Thanh cũng chịu thỏa hiệp: "Dù gì nàng cũng giúp ta một việc lớn, ngươi xem, bên ngoài có bao nhiêu tên thám tử lùng người cả trong tối ngoài sáng, mỗi người đều như hổ như sói. Nếu nàng không cho ta ở lại nửa tháng khiến bọn họ tìm loạn khắp nơi, thì các ngươi cũng không đến dây dễ dàng vậy đâu."

"Lần nay huynh đã hiểu 'Rồng lớn không thắng nổi rắn độc' (người mạnh không thắng được kẻ yếu tại nơi hắn ở) rồi đấy nhỉ. Trước đây toàn xem lũ thám tử đấy như lũ kiến, giờ thì hiểu cả đàn kiến cũng có thể căn chết voi chưa?"

"Ngươi nói xem, nàng cần hưu thư làm gì?"

Tô Hy Tuần đáp lời không chút ngần ngại: "Không phải huynh nói là nàng không phải người của huynh à? Chắc đến phần lớn là nàng ấy không chịu được trượng phu nữa, lại không dám nói rõ với trượng phu muốn chia tay, thế là bảo huynh viết cho cái hưu thư rồi hàng ngày lúc nào chán thì lại lôi ra nhìn cho đã."

Diệp Vân Thanh nhíu mày, nhìn hắn cực kì nghi hoặc: "Tính tình tiểu cô nương đó khá tốt, không tới mức có bệnh mơ mộng hão huyền đâu."

Tô Hy Tuần bình tĩnh như thường, phân tích cho hắn: "Nếu không thì huynh tưởng nàng ấy muốn bị đuổi thật à? Ở đây không giống Sơn Nhạc quốc của chúng ta! Mà đây là Hoài An quốc! Cả đời nữ nhân bị nhà chồng đuổi đều phải đeo một nỗi oan ức không thể gỡ ra được. Trên hộ tịch viết rõ ràng, hàng xóm cũng biết rõ, ngay cả quần áo thường ngày cũng phải may theo quy cách của thê tử bị bỏ. Ai ai cũng coi nàng ta như sao chổi, huynh nghĩ nàng muốn bị bỏ thật sao?"

Diệp Vân Thanh thở dài một cái: "Nàng có muốn bị bỏ thật không thì cũng không tới lượt chúng ta xen vào."

"Cuối cùng thì huynh cũng hiểu."

"Dù sao chăng nữa, ta đã đồng ý giúp nàng chuyện này, nhất định ta phải làm được. Viết cái hưu thư rồi chúng ta đi."

Tô Hy Tuần vui mừng: "Ta mài mực cho huynh."

Vài phút sau...

"Tô à, hưu thư viết kiểu gì vậy?"

"Đến hưu thư viết thế nào mà cũng không biết..."

"Ta đã bỏ vợ bao giờ!" /(ㄒoㄒ)/

"Chẳng nhẽ ta từng bỏ vợ chắc?" (╰_╯)#

"Hình như là chưa... Vậy ta ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ..."

"Đợi đến lúc huynh nghĩ ra thì trời cũng sáng rồi!"

Lại vài phút sau...

"Huynh viết cái khỉ gì vậy? Quả thực là nội dung tới chó cũng không ngửi được... Thôi, để ta viết hộ huynh." ╮(╯_╰)╭

Lại vài phút sau nữa...

"Thật là... Để nhìn cho đã còn cần phiền phức vậy? Cứ đến trước mặt tên ngu ngốc kia, bảo hắn bỏ nàng, thế không phải là xong sao?"

"... Tô à, ta khuyên ngươi nên tích chút đức, không thì sớm muộn cũng rước thiệt vào thân."

/(ㄒoㄒ)/

***

Khi Ninh Phi trở lại trong phòng thì đã thấy phòng trống không, người đã đi mất. Vốn dĩ nàng cũng không mong Diệp Vân Thanh sẽ đưa nàng ra khỏi phủ. Nàng sợ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Từ phủ đã đủ khiến người ta thấy dơ bẩn rồi, nếu lại bị cuốn vào ân oán giang hồ không quản lý lẽ, vậy chẳng phải là càng xong đời rồi không? Thế nhưng nàng vẫn rất thất vọng, dù sao thì ở thế giới này, người ở chung với nàng lâu nhất, nói chuyện với nàng nhiều nhất chính là vị khách không mời mà đến kia.

Nàng thấy trên chiếc bàn cạnh giường có nghiên mực và bút, mực trong nghiên vẫn chưa khô, nàng tự hỏi lẽ nào tên Bùn Đất ca kia để lại cho nàng bức thư gì sao? May mà nàng về sớm, nếu như để người hầu nhìn thấy thư của Bùn Đất ca, e rằng lại tưởng hai người bọn họ có tình cảm dan díu gì đấy. Tìm hết chỗ này tới chỗ kia, cuối cùng mới thấy một số đồ giấu dưới gối, là một cái bình, một túi vải nhỏ, và hai trang giấy.

Dưới ánh trăng sáng lờ mờ, nàng không đọc nổi chữ, đành quay người ra, gọi cửa phòng Thu Ngưng.

Thu Ngưng thấy là nàng gọi thì sợ hãi, nhưng nghĩ tới vị "Tôn sư" đang ở trong phòng nhị phu nhân, là hắn thì đừng nói là mang người từ kho củi ra, mà nhấc tung cả cái viện này lên cũng không có gì khó khăn. Nghĩ vậy lại thấy tình cảm dan díu giữa tôn sư và nhị phu nhân thật sâu đậm, nhất định phải hầu hạ nhị phu nhân cẩn thận để còn bảo đảm mỗi quý có thuốc giải cho nàng nữa.

Thu Ngưng cũng không dài dòng, lấy mồi lửa trong chậu than, thắp đèn dầu lên. Hiện giờ đã quá giờ được thắp đèn,


The Soda Pop