
an Mộc Thanh Lam không tới, tức giận xốc bàn, giẫm
nát cái gương. Hừ! Tại sao lại đến chỗ Hoàng hậu chứ, từ trước tới nay,
hoàng thượng chỉ sủng ái một mình ta, Cơ hoàng hậu cùng Quý thục phi, ai chẳng biết mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người các ngươi. Quý thục phi
tính toán quá giỏi, dù dung mạo không phải quốc sắc thiên hương, lúc
hoàng hậu sinh trọng bệnh, tự mình chăm sóc hoàng hậu, nên được hoàng
hậu nâng đỡ, nếu không chỉ bằng ngươi mà được hoàng thượng ưu ái sao.
Được rồi, là hoàng nhi của ngươi có công cứu giá, mẫu tử các ngươi thật
có tâm kế a. Đối đấu với ta, mơ đi!
Sao nhi tử của ta lại không
có nhãn lực chứ, thích khách đâm hoàng thượng bị thương, sao ngươi lại
không bảo hộ hoàng thượng! Đầu heo! Dương quý phi ở trong lòng mắng nửa
ngày, nghĩ rồi lại nghĩ, hoàng thượng sủng ái nhi tử của ngươi chỉ có
thể được một thời gian, các ngươi không có thực lực, phía sau nhi tử của ta bồi dưỡng không ít thế lực, cùng ta đấu, các ngươi còn kém xa.
——— —————— ——————-
Quý thục phi cùng Cơ hoàng hậu đang cười vui vẻ, vừa đi vừa trò chuyện. Cơ
hoàng hậu được hoàng thượng ân sủng, may mắn lần thứ hai hoài thai long
tử, Quý thục phi trêu ghẹo: “Tỷ tỷ nhất định sẽ sinh một công chúa xinh
đẹp.”
“Hoàng thượng nói, nếu như sinh hạ một vị công chúa, sẽ ban cho tỷ tỷ rất nhiều trân bảo, đây đều là nhờ phúc của Dĩnh nhi.” Cơ
hoàng hậu nói, “Ân tình này, tỷ tỷ nhớ kỹ.”
“Không nên nói như
thế, tỷ muội chúng đâu cần so đo.” Quý thục phi vừa ước ao vừa đố kỵ,
Đoan Mộc Thanh Lam không thích mình, đây là sự thực, mình cũng không có
thế lực cùng người khác tranh cao thấp, không tranh đoạt là sự bảo hộ
tốt nhất đối với mình.
“Mà Dĩnh nhi, sao lâu vậy không thấy hắn, hắn đi đâu sao?” Cơ hoàng hậu hỏi.
“Sáng sớm bị hoàng thượng lôi đi, nói là đi tập võ.” Quý thục phi cười nói,
dù sao nhi tử của mình rất được sủng ái, cũng có lợi, nhưng quá mức được sủng ái cũng không tốt, mẫu tử bọn họ sẽ bị những người khác đố kỵ, lại càng phải cẩn thận hơn.
——— —————— ————-
Trình Thu Bình
cùng là Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi thích ứng sinh hoạt nơi hoàng cung Tề
quốc, ngày hôm nay Đoan Mộc Dĩnh đã hồi phục, phải đến thái học viện.
Trời còn chưa sáng sớm hắn đã bị kéo đi, mơ mơ màng màng mặc y phục, hầu như mắt nhắm mắt mở đi về phía trước, tiểu thái giám Thập Lục cầm sách
cho hắn, dẫn lục hoàng tử còn chưa tỉnh ngủ đến đó.
Trong lớp,
thái tử đã sớm an vị, thấy Đoan Mộc Dĩnh còn mơ mơ màng màng không chịu
thanh tỉnh, ngồi ở chỗ kia ngủ gật. Thái tử Đoan Mộc Phi buồn cười nhìn
tiểu đệ đệ này, vẫn ngủ gà ngủ gật sao.
“Lục đệ, tỉnh tỉnh, nơi
này có điểm tâm, có muốn ăn hay không.” Đoan Mộc Phi đi tới trước mặt
Đoan Mộc Dĩnh, phi thường thể hiện thân tình của một đại ca, lấy ra một
khối điểm tâm trong người, đặt ở trước mặt Đoan Mộc Dĩnh.
Trong
hoàng cung, sinh hoạt nơi chốn đều phải cẩn thận, điểm này Đoan Mộc Dĩnh thập phần rõ ràng. Trình Thu Bình chưa từng được đại ca của mình thương yêu, khi sống lại là Đoan Mộc Dĩnh liền cảm động, thấy khối điểm tâm,
hắn nhớ tới sư phụ, người đã cưu mang mình, con người kì dị luôn lưu lạc khắp nơi. Người đó mang đến cho mình hạnh phúc, giống như cha thương
yêu chăm sóc mình, hắn không quên được món điểm tâm khiến cho bọn hắn
nhận thức lẫn nhau.
“Cảm tạ thái tử ca ca.” Đoan Mộc Dĩnh có chút cảm động cầm lấy điểm tâm, bỏ vào trong miệng, ăn ngon. “Điểm tâm ăn
ngon thật, ca ca cùng ăn a.” Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy một khối điểm tâm,
giơ lên bên miệng Đoan Mộc Phi, Đoan Mộc Phi hé miệng, ăn ngon lành.
Đoan Mộc Phi nhìn Đoan Mộc Dĩnh ăn ngon lành như thế, dáng hắn ăn rất giống
mẫu thân của của hắn. Đoan Mộc Phi liền nhớ tới Quý thục phi, nếu như
không có Quý thục phi, Cơ hoàng hậu cũng là mẫu thân của mình đã sớm đã
chết. Năm ấy mình mới mấy tuổi, Cơ hoàng hậu sinh quái bệnh, trên người
bốc mùi tanh tưởi lưu nùng, không ai nguyện ý chăm sóc Cơ hoàng hậu, ngự y nói đây là bệnh truyền nhiễm, nên không ai có cam đảm chạm vào Cơ
hoàng hậu. Chỉ có Quý chiêu nghi tự mình chăm sóc Cơ hoàng hậu, không sợ truyền nhiễm, mà ông trời cũng phù hộ, Cơ hoàng hậu nhờ nàng chăm sóc
cũng chậm rãi tốt lên. Đoan Mộc Phi tối kính phục nữ nhân này, thiện
lương ôn nhu nhân từ, từ ngày đó, Đoan Mộc Phi đã thề chỉ chọn nữ nhân
có phẩm chất như Quý thục phi.
“Lục đệ, phải nhớ kỹ không nên ăn
ngon lành thứ của người khác cho như thế, biết không?” Đoan Mộc Phi cầm
lấy khăn tay lau đi điểm tâm vương bên miệng Đoan Mộc Dĩnh.
“Cảm tạ ca ca quan tâm.” Lần này Đoan Mộc Dĩnh chân thành cảm tạ thái tử, cong khóe miệng, cười xán lạn như hoa xuân.
Lúc này lão ngũ Đoan Mộc Tuyết nhắm con mắt đi đến, mũi phi thường thính,
mò đến trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, bắt chuyện: “Lục đệ ngoan, điểm tâm ăn
ngon a, Ngũ ca ăn được không. Ngươi có đồng ý hay không, ta cũng ăn.”
Nói xong rất không khách khí cúi mặt xuống, tuy nhắm mắt nhưng phi thường
chuẩn xác ăn điểm tâm ngon lành , vẫn nhắm mắt, xoay người đi vào chỗ
ngồi , ghé vào trên mặt bàn ngủ.
“. . . .” Ấn tượng của Đoan Mộc Dĩnh đối với Ngũ ca này là một