Snack's 1967
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325890

Bình chọn: 7.00/10/589 lượt.

uần áo

ra.

Tần Vũ Dương thò đầu nhìn vào trong phòng thay quần

áo, có thể thấy quần áo giày đều sắp xếp đặt vào thật ngăn nắp, trong lòng vẫn

không quên hận thù những người giàu sang: thực hủ bại mà! Còn chuẩn bị một

phòng thay quần áo, một người đàn ông mua nhiều quần áo như vậy làm gì chứ!

Nghĩ đến cái đó của mình vừa vặn, tủ quần áo luôn lộn xộn, Tần Vũ Dương bĩu

môi.

Cố Mặc Hàm rất nhanh ăn mặc chỉnh tề, áo T-shirt dài

tay màu trắng, quần thường màu xám tro, đầu tóc ướt sũng, có vẻ đặc biệt trong

ánh mặt trời, như một cậu sinh viên có chí tiến thủ bồng bột. Tần Vũ Dương đột

nhiên ý thức được, thì ra đã qua nhiều năm như vậy.

Cố Mặc Hàm nhìn điệu bộ ngơ ngác của Tần Vũ Dương rất

hưởng thụ, ngoài miệng lại không chút lưu tình: "Sao em còn ở nơi này

?"


Tần Vũ Dương sửng sốt: "Vậy tôi nên ở đâu

?"


Cố Mặc Hàm ánh mắt trong suốt, khóe miệng câu lên nụ

cười tà mị, nhưng giọng nói lại trào phúng: "Sau tình một đêm, không

phải hai người không nên ở lại đến lúc mỗi người đi một ngả đường ai nấy đi

sao? Từ nay về sau anh đi đường Dương quan[1'> của anh, em đi

qua cầu Nại Hà [2'> của em."


"Ah

hừ!"
Tần Vũ Dương xì anh một cái!

Mặc dù là thế, Tần Vũ Dương nghe được sự trào phúng

của anh, tất cả ủy khuất trong lòng đều nổi lên không sao đè nén được. Cô hiện

tại nửa người dưới vừa mỏi vừa đau, đầu sỏ gây nên còn không phải là anh sao?

Không phải chỉ là nói sai một câu thôi sao, còn níu lấy không tha như vậy chứ?

Ở phương diện đấu võ mồm của Tần Vũ Dương trước nay

cũng không thua người, mỗi khi người khác chế ngạo cô, trêu chọc cô, châm chọc

cô, thì cô luôn có thể bình tĩnh tự nhiên đánh trả lại, nếu thực sự không được,

liền sẽ lựa chọn đồng quy vu tận, chưa từng có giống như bây giờ, nhưng mà cô ở

trước mặt Cố Mặc Hàm vẫn là không cường ngạnh lên nổi. Những lời này người khác

nói ra, cô có thể cười lạnh đánh trả lại, thế nhưng từ trong miệng Cố Mặc Hàm

nói ra cô vẫn cảm thấy ủy khuất. Nghĩ tới đây hốc mắt của cô có chút nóng lên,

không biết mình rốt cuộc là có cái tâm lý gì.

Cố Mặc Hàm nhìn ánh mắt của cô từ từ trở nên trong

suốt, mới phát giác được mình quá nóng. Anh biết rõ Tần Vũ Dương không phải là

loại cô gái rất cởi mở đó, lời vừa rồi nói với cô, quả thật có chút khó nghe,

anh chính là phát cấu chỉ vì Tần Vũ Dương không tiếc hủy hoại danh dự của mình

cùng phân rõ giới hạn với anh.

Anh đi tới nhẹ nhàng kéo Tần Vũ Dương lại, trên người

của cô, trên tóc có cùng mùi thơm như anh. Cố Mặc Hàm bỗng nhiên ý thức được,

mình bị làm khổ lâu như vậy, cũng không phải là muốn như bây giờ sao?

Cố Mặc Hàm sờ sờ tóc của cô, giọng điệu ôn nhu khẽ

nói:"Em

còn có đau hay không ? Nếu không lên giường nằm một lát?"


Nhiệt độ trên mặt của Tần Vũ Dương cấp tốc tăng lên,

lệ trong mắt cũng lui trở về, cô đẩy Cố Mặc Hàm lui ra một bước, trừng mắt Cố

Mặc Hàm: "Lưu

manh!"


Cố Mặc Hàm lập tức bày ra một bộ dáng bất cần đời của

hoa tâm đại thiếu gia, trêu tức mở miệng: "Anh là lưu manh, lại

không biết tối hôm qua là ai ở dưới người của anh khóc cầu xin anh cái tên lưu

manh này càng lưu manh một chút, ừm?"


Cái từ "Ừm" kia bị anh nói quanh co xoay tròn, đánh thẳng vào lòng

người. Tần Vũ Dương mặt đỏ giống như trái cà chua nhỏ, trong lòng Cố Mặc Hàm

càng vui vẻ, tâm tình của anh vô cùng tốt nhìn Tần Vũ Dương: "Em

mặc áo choàng tắm của anh nhìn thật đẹp, chỉ là, anh càng thích dáng vẻ em

không mặc quần áo hơn."


Bây giờ Tần Vũ Dương cảm thấy Cố Mặc Hàm dường như một

ông tổ thế hệ thứ hai không làm việc đàng hoàng, không kiêng kỵ gì, cái gì cũng

dám nói, còn có chỗ nào như người lịch sử, điệu bộ của người khiêm tốn trước

đây ?

Tần Vũ Dương hít sâu một hơi: "Chuyện

đó, tôi muốn trở về."


Cố Mặc Hàm nhíu mày: "Trở về đi, anh cũng

không có ngăn em mà."


Tần Vũ Dương nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Hàm,"Quần áo của tôi

ướt..."


"Em

là hi vọng nhà của anh có quần áo của phụ nữ sao?"
Cố Mặc Hàm ngồi trên ghế sofa, duỗi cánh tay thật dài

ra, nhàn nhã thoải mái.

Tần Vũ Dương sợ lần thứ hai chọc giận Cố Mặc Hàm, thì

cô thật sự là một chút hi vọng cũng không có, "Không phải vậy, tôi

không phải là ý tứ đó, anh không phiền thì đi giúp tôi giúp tôi mua?"


Cố Mặc Hàm một mực từ chối: "Không

tiện. Bây giờ anh không muốn ra cửa."


Mua quần áo? Mua quần áo trở về chỉ sợ em lập tức sẽ

rời khỏi đi?

"Em

có thể ở chỗ này chờ cho quần áo khô, anh không ngại em tạm thời đợi ở chỗ này

đâu."
Cố Mặc Hàm làm một vẻ rất thật lòng.

Tần Vũ Dương triệt để sụp đổ, cô biết mà! Cô biết Cố

Mặc Hàm sẽ không giúp mình mà!

"Cố

Mặc Hàm, bây giờ là mùa đông, quần áo không thể khô nhanh như vậy, hôm nay tôi

còn phải đi làm, chính là cái dự án kia, tiến độ của tôi chậm đối với anh cũng

không có lợi, có đúng không?"
Tần Vũ Dương dùng tình

cảm để thuyết phục đối phương, dùng đạo lý đả động đối phương.

Cố Mặc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương

nhăn một tờ giấy dần dần nở nụ cười, ý