
, nhìn anh tối
qua dũng mãnh thiện chiến, lại nhìn tinh thần sảng khoái hiện giờ, anh có chỗ
nào giống bộ dạng uống nhiều chứ?
Cố Mặc Hàm tiếp tục chậm rãi mở miệng, ý vị trêu tức
mười phần: "Nghe
nói, Tần Vũ Dương của Đằng Đạt trẻ tuổi xinh đẹp, kinh nghiệm giỏi giang, như
thế nào mỗi lần anh nhìn thấy đều là cô gái nhỏ khúm núm vậy? Cưng à, em đối
với anh thật đúng là không giống nha."
Tần Vũ Dương hung hăng trừng mắt Cố Mặc Hàm, cực kỳ
phẫn nộ: "Rốt
cuộc anh muốn thế nào?"
Cố Mặc Hàm thay đổi tư thế, dứt khoát thoải mái hừ hừ:"Không muốn thế nào
hết, dù sao em đã là người phụ nữ của anh. Anh đã rất thỏa mãn!"
Tần Vũ Dương cười lạnh: "Chỉ là tình một đêm mà
thôi, anh từ nước ngoài trở về, chuyện này có thể khẳng định còn ít sao? Hôm
nay tôi có thể ở trên giường của anh, ngày mai cũng có thể nằm ở trên giường
của người đàn ông khác, đây chính là đạo lý."
Cố Mặc Hàm đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt u tối
khó hiểu, thấm thiết nhìn Tần Vũ Dương, trầm thấp mở miệng, hàn ý trong giọng
nói mơ hồ có thể nghe được, "Tần Vũ Dương, em thử xem! Em
dám làm như vậy thử xem!"
Tần Vũ Dương rất ít khi nhìn thấy Cố Mặc Hàm nổi giận,
hoặc là chưa từng gặp qua thần sắc nổi giận của anh. Khi còn trẻ, anh lúc nào
cũng là vẻ mặt như ánh mặt trời, tao nhã lịch sự. Xa cách năm năm một lần nữa
gặp lại, có đôi khi tà mị mê hoặc người, có đôi khi ôn nhu đa tình, có đôi khi
yên tĩnh trầm mặc, quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Mặc Hàm
ở trước mặt cô phát hỏa.
Tần Vũ Dương ngẩn người tại đó không biết nên làm cái
gì bây giờ, thật ra cô cũng là không nhìn nổi sự đắc ý của Cố Mặc Hàm nên cố
tính dùng lời nói để chặn đứng anh, trong lòng cũng không phải là nghĩ như vậy,
nếu không nhiều năm như vậy cũng sẽ không lẻ loi một mình.
Cô nhìn vẻ mặt băng sương của Cố Mặc Hàm, trong lòng
khinh bỉ chính mình. Như thế nào vừa nhìn thấy anh, chính mình liền thua kém
như vậy chứ?
Hai tay Cố Mặc Hàm đặt ở sau đầu, khuôn mặt hướng về
phía cửa sổ mà nhắm mắt lại, mím môi thật chặt, đường nét nghiêm túc trên mặt.
Ánh mặt trời từ khe hở của rèm cửa sổ len lén tiến vào chiếu lên trên mặt Cố
Mặc Hàm, từ góc độ của Tần Vũ Dương nhìn qua, màu vàng của ánh mặt trời làm cho
khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh phác hoạ góc cạnh rõ ràng, càng thêm phong
trần tuấn lãng, nhưng ngược lại anh giống như một khối hàn băng ngàn năm, không
có có một chút dấu hiệu hòa tan. May mắn là anh đang nhắm mắt lại, nếu như mở
mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhất định sẽ làm cho người ta dựng đứng tóc gáy,
tưởng tượng thôi đã cảm thấy lạnh rồi.
Tần Vũ Dương cúi đầu, trong lòng rất chán nản, muốn Cố
Mặc Hàm giúp cô mua quần áo chỉ sợ là không có khả năng, phỏng chừng lúc này Cố
Mặc Hàm căn bản không nguyện ý phản ứng với cô. Cô suy nghĩ một chút, trở lại
phòng tắm, từ trên mặt đất nhặt lên quần áo đã ướt nhèm nhẹp, ném vào trong máy
giặt, cau mày nhìn quần áo trên mặt đất của người nào đó, cuối cùng vẫn là nhặt
lên cùng ném vào máy giặt.
Khi Tần Vũ Dương trở lại phòng ngủ, Cố Mặc Hàm vẫn là
duy trì tư thế vừa rồi. Đến gần mới phát hiện quy luật hô hấp ổn định, chắc là
đã ngủ thiếp đi, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa rất nhiều, làm cho người ta
không tự chủ muốn tới thật gần, muốn ngắm thật gần. Đồng nhất những chùm ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của Cố Mặc Hàm và Tần
Vũ Dương, chờ đến lúc Tần Vũ Dương kịp phản ứng thì cô đã ở khoảng cách rất
gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ ràng mỗi sợi lông mi của anh, thật dài, vểnh
lên, làm cho cô không nhịn được muốn sờ một cái.
Tần Vũ Dương bị tiếng chuông cửa không ngừng mà bừng
tỉnh, cô có chút bối rối, giống như kiểu bị bắt gian tại trận, mặc dù tình
huống thực tế là nam chưa cưới nữ chưa gả, nhưng mà cô cũng chột dạ một trận.
Tiếng chuông cửa càng ngày càng dồn dập, dường như
biểu thị sự không kiên nhẫn của người ngoài cửa. Cô lắc lắc Cố Mặc Hàm, khẩn trương
hấp tấp mở miệng: "Cố
Mặc Hàm, đừng ngủ nữa, anh mau tỉnh lại đi!"
Giữa lúc Cố Mặc Hàm nửa mê nửa tỉnh nghe được câu này,
theo bản năng bắt lấy tay Tần Vũ Dương, trong miệng lẩm bẩm:"Đừng ồn, Vũ Dương
để cho anh ngủ thêm một lát nữa..."Giống như động tác đã
từng làm bao nhiêu lần.
Anh giống như trở lại đoạn thời gian cùng Tần Vũ Dương
một chỗ kia. Khi đó Cố Mặc Hàm luôn bị nào là giáo sư, nào là sư huynh lôi kéo
làm thí nghiệm, có đôi khi làm đến rất khuya thậm chí là suốt đêm, vì thế làm
cho giờ lên lớp ngày hôm sau là thời gian ngủ bù. Mỗi lần thầy cô muốn hỏi hoặc
là lúc điểm danh, Tần Vũ Dương luôn ở bên cạnh, khẩn trương hấp tấp lay tỉnh
anh, trong miệng nhỏ giọng nói: "Cố Mặc Hàm, đừng ngủ nữa, anh mau
tỉnh lại đi..."
Những lời này liên tục lưu lại trong đầu Cố Mặc Hàm,
mấy năm ở nước Mỹ kia, mỗi lần anh ngủ quên ở trong phòng học hoặc là trong
phòng thí nghiệm, luôn có thể bị thanh âm khẩn trương của Tần Vũ Dương mà bừng
tỉnh, Cố Mặc Hàm, đừng ngủ, anh mau tỉnh lại đi. Anh theo thói quen đi tìm đôi
tay kia, lại chỉ đập vào khoảng không.