
ay thì có, sau đó thì hết rồi." Tần Vũ Dương thay đổi tư thế.
"Vì
sao?" Lãnh Thanh Thu dùng sức lắc lắc cái cổ nhìn cô, nếu
như không phải là bị công cụ làm tóc trở ngại, cô ấy có thể nhảy đến trước mặt
Tần Vũ Dương.
"Buổi
trưa hôm nay anh ta có mời tớ ăn cơm, sau đó hướng tớ thổ lộ." Nói đến đây Tần Vũ Dương lại có chút bực bội.
Lãnh Thanh Thu lại vặn vẹo cơ thể: "Chuyện
này có cái gì không đúng chứ? Cậu không thích anh ta à?"
Tần Vũ Dương nhắm lại hai mắt rồi lại mở ra: "Tớ chỉ
nghĩ tìm người kết hôn, chứ không phải tìm người đến nói chuyện yêu
đương."
"Tần
Vũ Dương, tớ vẫn tò mò, từ khi tớ biết cậu tới nay, cậu thật giống như vẫn rất
bài xích tất cả cùng những việc có liên quan đến tình yêu, vì sao vậy?"
"Không
vì cái gì hết, mệt mỏi, công việc bận rộn, không có thời gian." Tần Vũ Dương càng ngày càng bực bội.
"Cắt,
tớ nghi ngờ cậu trước đây bởi vì tình yêu mà đã chịu qua tổn thương nghiêm
trọng, thử nghĩ coi một người phụ nữ trẻ tuổi bình thường, làm sao lại không
khát vọng tình yêu êm dịu chứ?" Lãnh
Thanh Thu làm dáng vẻ của một nhà tâm lý học.
Tần Vũ Dương liếc cô ấy một cái, chuyên tâm nhắm mắt
nghỉ ngơi.
Lãnh Thanh Thu lấy chân đá đá Tần Vũ Dương: "Tần Vũ
Dương, cậu có nghĩ tới hay không, cậu không thể cứ như vậy cả đời được, lúc
trước khi cậu khuyên tớ, nói rất lý lẽ, lại ra vẻ đạo mạo, làm sao đến trên
người cậu cũng không thấy hiệu quả chứ?"
"Cậu
không biết tớ luôn luôn là rộng lượng đối đãi với mình, lại nghiêm khắc luật lệ
với người khác sao?"
"Tớ
có thể biết được chuyện xưa đã gây tổn thương cho cậu được không?"
"Không
thể!"
"Vậy
cây trúc gỗ kia là kiểu gì? Có như sáu ông tổng đẹp trai của công ty chúng tớ
không?"
"Lãnh
Thanh Thu, cậu câm miệng cho tớ!"
"Cậu
nói cho tớ biết đi, tớ thật sự rất muốn biết." Lãnh Thanh Thu dùng chân cào chân của Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương dùng sức đạp cô ấy một cái, cô ấy rốt cục
cũng đàng hoàng lại.
Trải qua mấy tiếng bị dày vò, Tần Vũ Dương nhìn mình
trong gương: mái tóc quăn màu hạt dẻ dưới ánh đèn hơi hiện ra sáng bóng, nổi
bật lên cả khuôn mặt, có một loại cảm giác như nữ chính trong phim Hàn, Tần Vũ
Dương rất hài lòng. Nhìn Lãnh Thanh Thu bên cạnh.
Tóc thẳng qua vai, tóc mái đủ ngắn, nhìn qua lập tức
nhỏ đi mấy tuổi.
Tần Vũ Dương nhìn Lãnh Thanh Thu từ người đẹp lạnh
lùng băng sơn biến thân trở thành Lolita nhỏ tuổi đáng yêu: "Sao
vậy, Thạch Lỗi nhà cậu thích cái kiểu này à?"
Lãnh Thanh Thu một dáng điệu như bậc thầy: "Biết
rõ đàn ông thích nhất cái gì không? Là cảm giác mới mẻ. Biết cảm giác mới mẻ là
cái gì chưa? Chính là hôm nay cậu là ngự tỷ [1'>ngày mai là Laury ngày
mốt là người hầu gái, vĩnh viễn đừng cho đàn ông biết rõ kế tiếp cậu sẽ là bộ
dạng gì, muốn phá vỡ hình ảnh bình thường của cậu ở trong mắt anh ta, như vậy
mới có khả năng hấp dẫn được ánh mắt của đàn ông, bắt lấy được trái tim của đàn
ông."
Tần Vũ Dương một điệu bộ không dám gật bừa: "Thọ
giáo! Tớ phát hiện sau khi cậu nói chuyện yêu đương không chỉ có chỉ số thông
minh thấp, mà chỉ số cảm xúc cũng thấp nữa. Tớ không biết là Thạch Lỗi có sự
yêu thích này."
Lãnh Thanh Thu vẻ mặt khinh thường.
Tần Vũ Dương đột nhiên nhớ tới cái vẻ mặt anh khí kia
của Liễu Vận Ca, "Có
điều nói đến ngự tỷ, tớ gần đây có tìm một trợ lý mới, công lực rất mạnh mẽ,
hôm nào giới thiệu các cậu với nhau."
Ngày hôm sau đi làm Tần Vũ Dương liền gặp được Liễu
Vận Ca.
"Nội
dung công việc của cô thư ký đã dặn dò kỹ cho cô rồi chứ?" Tần Vũ
Dương hỏi.
Liễu Vận Ca gật gật đầu không có lời nói dư thừa nào.
Tần Vũ Dương nhìn Liễu Vận Ca, cô ấy cũng nhìn Tần Vũ
Dương, từ trong đôi mắt xinh đẹp kia Tần Vũ Dương nhìn không ra bất kỳ gợn
sóng, chỉ có một mảnh bình tĩnh, cô đã thật lâu chưa thấy qua một cô gái nhỏ
điềm tĩnh tự nhiên như vậy.
"Vậy
cô còn có cái gì không rõ ràng không?"
"Không
có."
Tần Vũ Dương mấp máy môi, quả nhiên là tiếc chữ như
vàng mà.
Tần Vũ Dương gật gật đầu: "Vậy là
tốt rồi, đi ra ngoài làm việc đi, hoan nghênh cô đến tổ hạng mục của chúng tôi.
Đúng rồi, cô có thể uống rượu không?"
Liễu Vận Ca vẫn là ít nói ít tiếng: "Còn có
thể."
Còn có thể? Đây là khái niệm gì? Tần Vũ Dương gật gật
đầu, Liễu Vận Ca liền đi ra ngoài.
Tần Vũ Dương nhìn bóng lưng của Liễu Vận Ca, trong
lòng cảm thán. Công lực thật sự rất mạnh mẽ, nếu như không phải là ở trong xã
hội mài giũa vài năm, có chút ít đạo hạnh, chỉ sợ thật sự là không trấn áp được
cô ấy.
Cố Mặc Hàm mặt không chút thay đổi đứng trước cửa sổ
sát đất của văn phòng quan sát cả thành phố C, nắng chiều đang từ từ rủ xuống
về phía chân trời, độ ấm trong lòng anh cũng dần dần mất hẳn. Anh nhớ tới ngày
đó dưới ánh mặt trời khuôn mặt tươi cười không hề kiêng kỵ gì của Tần Vũ Dương,
thì tim lại đau âm ỉ.
Có lẽ, lúc đầu anh không nên từ Mĩ quay về nữa, có lẽ
sau khi từ Mĩ về thì không nên đến thành phố C, hìn