
đó, anh ta không phải đã
biết mình và Cố Mặc Hàm từng cùng nhau qua lại sao.
Hà Văn Hiên lên tiếng lần nữa: "Nếu đã
không thích tôi, vậy cô Tần cảm thấy Mặc Hàm như thế nào?"
Tần Vũ Dương lập tức nóng nảy, cực kỳ giận dữ nói: "Hà
tổng, xin lỗi, tôi còn có việc đi trước."
Nói xong đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Hà Văn Hiên nhìn bóng lưng đã đi xa, lấy điện thoại ra
gọi dãy số của một người.
Tần Vũ Dương từ trước tới giờ không nghĩ đến lần đầu
tiên xe mắt của mình lại trải qua như vậy, thật sự là xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ
mãn khâm [1'>.
Tần Vũ Dương rút ra được kinh nghiệm thất bại của lần
đầu tiên, khi bà Tần lại lần nữa bảo cô đi xem mắt, cô cẩn thận hỏi tên của đối
phương, gia thế, kinh nghiệm, xác định mình và anh ta quả thực không biết nhau
hơn nữa không thể nào có cái gì cùng đồng thời xuất hiện thì mới đáp ứng đi,
địa điểm lại là quán cà phê Hải Vận.
Tần Vũ Dương nhìn trước mặt cái người có ngũ quan chỉ
tính là đoan chính này, từ lúc ngồi xuống thì sau đó người đàn ông liền mở
Laptop ra bắt đầu lạch tạch đánh chữ cũng chưa từng nhìn cô được vài lần, lại
nghĩ lời của Lãnh Thanh Thu thật là có đạo lý, cô nghĩ cô đã gặp được
"Trương Giang Nam" [2'> trong
truyền thuyết.
Sau một lúc lâu, Trương Giang Nam động tác chưa thay
đổi mở miệng: "Cô
trước tự giới thiệu mình một chút đi!"
Tự giới thiệu mình? Tần Vũ Dương sửng sốt. Cô tìm được
cái cảm giác phỏng vấn trước đây, cảnh tượng này, thật là giống y.
Tần Vũ Dương vừa mới cầm xách tay chuẩn bị rời đi thì
chợt nhớ tới lời cảnh cáo của bà Tần, cô lại uể oải ngồi trở lại, giới thiệu
đơn giản một chút về mình.
"Cũng
được đấy, tôi xem như cơ bản hài lòng với cô, cô có mang theo chứng minh thư
không?" Trương Giang Nam nghe xong vẫn như cũ cúi đầu đánh
chữ.
"Chứng
minh thư?" Tần Vũ Dương cảm giác mình hoàn toàn theo không kịp
tiết tấu suy nghĩ của anh ta.
Trương Giang Nam đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, cuối
cùng nhìn Tần Vũ Dương nói: "Cục dân chính còn chưa có tan tầm,
chúng ta bây giờ đi chứng nhận thôi!"
Tần Vũ Dương chết lặng người, cảm giác mình không cách
nào khai thông được với người đàn ông trước mặt này.
Qua một lúc, Tần Vũ Dương thu hồi lại biểu tình giật
mình, vẻ mặt tươi cười sáng lạn nói với anh ta: "Có thể, chỉ có điều,
trước khi đi tôi có mấy lời muốn nói rõ ràng với anh. Tôi nói, tôi làm bên tiêu
thụ, có đôi khi vì thành tích và khách hàng sẽ có một chút...", Tần Vũ Dương dừng một chút rồi nói tiếp, "Anh
hiểu mà, tôi không biết anh có để ý hay không?"
Lần này đổi lại Trương Giang Nam ngẩn người, trong ánh
mắt của anh ta từ từ hiện ra sự chán ghét không thèm che dấu, đóng lại máy tính
dùng tốc độ gió lốc đi trước.
Tần Vũ Dương che miệng cười đến xiêu vẹo.
"Sao
vậy, chuyện đem đối tượng xem mắt dọa đi mất là một việc khiến cho em vui vẻ
đến như vậy sao?" Một đạo thanh âm
hài hước mà quen thuộc vang lên.
Tần Vũ Dương ngừng cười đột ngột quay đầu lại, là Cố
Mặc Hàm, gần một tháng không gặp, sắc mặt anh ấy có một chút tái nhợt, góc cạnh
trên mặt càng thêm rõ ràng. Tai nạn xe là thật đi. Tần Vũ Dương vô ý thức thở
phào nhẹ nhõm, thì ra là không phải vì Triệu Tịch Vũ mà anh ấy mới lỡ hẹn. Sau
đó, cô lại bị hù dọa bởi cái ý nghĩ này của mình.
Cố Mặc Hàm nhìn cô từ giật mình đến ngạc nhiên mừng
rỡ, sau đó lại là vẻ mặt ảo não, hình ảnh biểu cảm sinh động trên mặt, từ từ
cong khóe miệng lên.
Tần Vũ Dương cau mày lại nhìn anh, cảm thấy sao mình
vừa gặp anh lại mất khống chế như vậy.
"Không
có gì, tôi đi trước." Nói
xong chạy trối chết.
Cố Mặc Hàm nhìn bóng lưng kia nhanh chóng biến mất, có
một chút bất đắc dĩ.
Tần Vũ Dương chỉ muốn nắm chắc thời gian rời đi nhưng
không nghĩ tới vì sao Cố Mặc Hàm biết rõ Trương Giang Nam kia là đối tượng xem
mắt của cô, mà anh ấy vì sao cũng có mặt tại đó.
________________
[1'> Đỗ Phủ
điếu tang Gia Cát Lượng có câu: "Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử
anh hùng lệ mãn khâm", tạm dịch: Sự
nghiệp chửa thành quân sư đã sớm mất, mãi khiến cho bậc anh hùng tiếc thương lệ
đẫm vạt áo.
[2'> Trương
Giang Nam: chỉ sự tập hợp ở khu Park công nghệ cao Trương Giang, Thượng Hải với
nền khoa học kỹ thuật có sẵn, thường ru rú trong nhà, làm việc chăm chỉ, biểu
đạt vụng về. Tiền lương bọn họ rất cao, nhưng không quá tiêu phí. Đặc biệt bản
thân bọn họ có sự lãng mạn, nhưng lại khó theo đuổi một cô gái yêu thích, chỉ
số IQ của bọn họ rất cao, nhưng ý nghĩ lại đơn giản. Họ được tùy tiện khái niệm
như là các anh chàng luộm thuộm. (Theo Baidu)
Tối hôm đó Tần Vũ Dương nằm trên giường trong phòng
ngủ nhà của Lãnh Thanh Thu lòng đầy căm phẫn sinh động thuật lại hai lần kinh
nghiệm xem mắt của cô. Lãnh Thanh Thu nghe xong có phần không cho là đúng: "Như
vậy thôi?"
Tần Vũ Dương rất thất bại vùi đầu vào trong gối.
Mẹ của Lãnh Thanh Thu gõ cửa, bưng một khay nước trái
cây đi vào.
"Vũ
Dương à, đến uống chút nước trái cây đi." Bà Lãnh
cười nói với Tần