
cuộc sống mới mà.
Ra khỏi cửa hàng này, Tần Vũ Dương đang tiếp tục chuẩn
bị tiến vào một cửa hàng bên cạnh, Lãnh Thanh Thu vội vàng kéo cô lại: "Chị
gái à, chị đủ rồi đó, chị muốn mua bao nhiêu nữa, mua rồi chị xách được
sao?"
Tần Vũ Dương nhìn nhìn cô và Lãnh Thanh Thu tay đều bị
chiếm hết, không cam lòng trả lời: "Được rồi, vậy thì mua
một món cuối cùng, lần trước cậu không phải là vừa ý cái váy mà chê đắt ở tầng
trên sao, bây giờ hình như có giảm giá, chúng ta đi xem nữa đi?"
Lãnh Thanh Thu làm một bộ dạng không chịu nổi cô: "Giảm
giá? Chín số mà giảm 5% cũng gọi là giảm giá à? Cậu điên rồi? Mất nửa tháng
tiền lương để mua cái váy đó! Tớ cho cậu biết, tớ không đi, muốn đi cậu tự đi,
tớ đi xuống quán cà phê tầng dưới chờ cậu."
Tần Vũ Dương không nói thêm gì nữa mà chỉ dùng mắt mang
theo uy hiếp nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Thu, bất đắc dĩ, vẻ mặt không sợ của
Lãnh Thanh Thu bình tĩnh nhìn qua, cuối cùng, Tần Vũ Dương bại trận, các cô đi
quán cà phê nghỉ ngơi.
Lãnh Thanh Thu nhấp một ngụm nước chanh hỏi: "Tần Vũ
Dương, cậu hợp tác cùng công ty chúng tớ Đằng Đạt cho cậu bao nhiêu tiền thưởng
hả, cậu muốn hoang phí như vậy?"
Tần Vũ Dương đang cố gắng cắt một miếng bánh bông lan
hạt dẻ, không ngẩng đầu lên: "Không liên quan đến việc này, tớ
ngày mai muốn đi xem mắt, dù sao cũng phải tân trang lại bản thân mình
chứ."
Lãnh Thanh Thu thiếu chút nữa đem nước chanh phun ra
đến, hét lớn: "Xem
mắt? !"
Tần Vũ Dương nhìn nhìn bị cái giọng to của Lãnh Thanh
Thu mà hấp dẫn tới nhiều ánh mắt, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Nhỏ
giọng một chút! Xem mắt thì làm sao? Cái chuyện đó trước đây cậu làm còn ít
hả?"
Lãnh Thanh Thu để sát mặt vào nhìn Tần Vũ Dương: "Tớ
thấy kỳ lạ nha, trước đây khi xem mắt tớ nói muốn mang cậu theo, cậu hình như
dùng mọi cách để bài xích, như thế nào bây giờ đột nhiên lại muốn đi xem mắt
rồi? Bố mẹ cậu bức cậu? Không đâu, tớ nhớ bác gái vẫn liên tục nói cậu, cũng
không thấy cậu có động tĩnh gì..."
Lúc Lãnh Thanh Thu đang tự quyết định, Tần Vũ Dương
nuốt miếng bánh bông lan cuối cùng, uống một hớp nước chanh, chậm rãi nói: "Không
có nguyên nhân gì hết, chỉ là tớ thấy tuổi mình không còn nhỏ, cũng nên kết hôn
thôi."
Lãnh Thanh Thu rốt cục cũng ý thức được Tần Vũ Dương
không phải là đang nói đùa, cô ngồi đàng hoàng lại, trên mặt biểu lộ sự nghiêm
túc, nói lời thành khẩn: "Đồng
chí Tần Vũ Dương, với tư cách là một phụ nữ từng trải xem mắt, lời dưới đây của
tôi nói ra được tổng kết từ kinh nghiệm máu và nước mắt, tôi hi vọng việc cỏn
con này cô có thể nghe kỹ lưỡng nghe nghiêm túc vào, tốt nhất là tìm một cuốn
sổ ghi lại đi."
Tần Vũ Dương nhìn cái dáng điệu này của cô rồi bật
cười:"Lãnh
Thanh Thu, cậu làm tớ nhớ tới đến chủ nhiệm lớp cấp ba của chúng tớ, ha
ha..."
"Làm
gì đó, nghiêm túc lại một chút. Cô đang trong quá trình xem mắt, vô luận gặp
được hạng người gì, nếu đối phương nói thành dạng gì đó, cô đều không được lúng
túng, cô nhất định phải khống chế được chính mình không được đem ly nước trên
bàn hất lên trên mặt của đối phương."
Tần Vũ Dương cười đến không nén lại được, nếu như cô
có thể đoán trước được chuyện sau này chắc chắn sẽ không cười vui vẻ đến vậy.
Cuộc sống như thời tiết, cũng dự đoán được, nhưng cũng
thường có ngoài ý định.
Chiều ngày hôm sau, Tần Vũ Dương trang điểm nhạt, tươi
mát tự nhiên, mặc cái áo len sáng màu vàng, áo khoác màu trắng, và cái túi xách
xinh xắn năng động chạy đến quán cà phê Hải Vận.
Do không phải là cuối tuần, cũng chưa đến thời gian
dùng trà xế chiều, người trong quán cà phê tương đối ít, vào lúc Tần Vũ Dương
nhìn thấy khuôn mặt hơi quen ở gần cửa sổ bên cạnh, cảm thấy thế giới này thật
sự là không thể tin được. Cô không tin nhìn chằm chằm vào vài chỗ ngồi bên cửa
sổ, ngoại trừ một mình anh ta cũng không có ai khác. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua
thời gian, hai giờ năm mươi tám, hẳn là anh ta rồi. Nhưng làm sao lại là anh ta
chứ?
Hà Văn Hiên vẻ mặt tươi cười nhìn cô đến gần, Tần Vũ
Dương vẻ mặt thấy chết không sờn.
"Anh
là bác sĩ?" Tần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ vỗ trán.
Hà Văn Hiên thì là một bộ dạng sớm đã lường trước
được:"Sao,
không giống?"
Bây giờ Tần Vũ Dương vạn phần hối hận lúc ấy sao không
có hỏi tên của đối phương, nếu như biết rõ đối phương là Hà Văn Hiên, nhất định
đánh chết cô, cô cũng không đến cho người này leo cây luôn.
Tần Vũ Dương thay đổi thành vẻ mặt nghề nghiệp mỉm
cười:"Hà
tổng, thật là ngại, tôi nghĩ, chúng ta không cần thiết phải nói thêm gì nữa
đâu."
Hà Văn Hiên chậm rãi khuấy cà phê truớc mặt: "Nếu đã
đến đây, cần gì phải đi vội như vậy? Tôi không nghĩ đến em gái của đàn chị Tần
sẽ là cô."
Tần Vũ Dương cắn cắn môi: "Tôi
cũng không nghĩ tới anh sẽ là bác sĩ kia."
Hà Văn Hiên nhìn Tần Vũ Dương đứng ngồi có vẻ khó yên
ổn, từ từ mở miệng: "Xem
ra, cô Tần đối với tôi không hài lòng?"
Tần Vũ Dương hết chỗ nói rồi.
Hà Văn Hiên? Hài lòng? Ngày