
mờ tối dần, từng chữ
từng chữ phun ra, "Cố
Mặc Hàm, nếu anh còn dám có lỗi với em nữa, em liền thiến anh đó!"
Bên kia bỗng nhiên mất đi âm thanh, đến khi Cố Mặc Hàm
mới hiểu được ý tứ của cô, thì trái tim bỗng trở nên mềm mại, đều ngập tràn hạnh
phúc, anh từ từ mới đáp lại một chữ, "Được!"Trong ôn nhu lộ ra sự kiên định.
**
Một năm cũ sắp qua đi, một năm mới lại sắp đến, quy củ
xưa nay của giới kinh doanh thành phố C, trước tết âm tịch buổi họp hằng năm sẽ
do các công ty lớn thay phiên nhau cử hành, năm nay đến phiên Phong Hoa, thời
gian định là vào đêm Giáng sinh.
Những năm qua đều là Đổng sự Tôn mang theo Tần Vũ
Dương cùng Bạch Ngưng tham gia, nhưng năm nay Đổng sự Tôn đã trả lời Tần Vũ
Dương thế này, "Tôi
cũng đã lớn tuổi rồi, không tụ tập được cái náo nhiệt của bọn trẻ tuổi các cô,
cô cùng Bạch Ngưng đi đi!"
Bạch Ngưng tiếp một câu: "Đêm Giáng sinh tôi có
hẹn, tự cô đi đi!"
Tần Vũ Dương hơi há to miệng, "Cô, có
bạn trai?"
Điệu bộ của Bạch Ngưng vẫn là lạnh như băng như trước,"Không được
sao?"
Tần Vũ Dương quay đầu hơi nhìn Đổng sự Tôn, vẻ mặt dò
hỏi, Đổng sự Tôn thì trở lại cô một cái ánh mắt "Tôi cũng không
biết".
Tần Vũ Dương bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt băng sương của
Bạch Ngưng với vẻ chim nhỏ nép vào người ta, chậc chậc, thật là mong đợi nha.
Vì vậy, Tần Vũ Dương mang theo Liễu Vận Ca xông pha
vào chiến trường. Ở trên đường đi, cô lại hỏi Liễu Vận Ca một lần: "Cô có
thể uống rượu không?"
Liễu Vận Ca vẫn là câu đó: "Cũng
được."
Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút cảm thấy xuất phát từ
góc độ tình đồng nghiệp, cô cần phải nói cho Liễu Vận Ca về cuộc diện vào tối
hôm nay.
"Tối
hôm nay đến đó đều là người trong nghề, cô cũng biết, vào ngày thường mọi người
đều sẽ có một chút va chạm hoặc lớn hoặc nhỏ. Cái gọi là họp hằng năm, chẳng
qua là mượn cớ có cừu báo cừu có oán báo oán thôi, mà thủ đoạn báo thù báo oán
của bọn họ chính là uống rượu. Lấy kinh nghiệm trước đây với lại năm nay Đằng
Đạt đoạt được vụ đó có thể nói, tối hôm nay tôi và cô sẽ là mục tiêu công
kích."
Liễu Vận Ca bình tĩnh gật đầu, vẫn như cũ mặt không
chút thay đổi. Tần Vũ Dương có chút bất đắc dĩ, thật sự là thua cái chị gái
bình tĩnh này rồi.
Tần Vũ Dương vừa vào đại sảnh, liền thấy Lãnh Thanh
Thu vẫy tay với cô.
"Hey,
Vũ Dương, chị gái Liễu." Lãnh
Thanh Thu hình như có một loại nhiệt tình vượt quá người bình thường đối với
Liễu Vận Ca.
Tần Vũ Dương kéo Lãnh Thanh Thu đang chuẩn bị bổ nhào
trên người Liễu Vận Ca, "Sao
chỉ có một mình cậu? Thạch Lỗi nhà cậu đâu ?"
Lãnh Thanh Thu nghe được cái tên này lập tức bày ra vẻ
mặt cao ngạo, không nói lời nào, khí chất trầm tĩnh lập tức tản mát ra.
Cãi nhau?
Liễu Vận Ca nói với Tần Vũ Dương: "Thạch
tổng ở bên kia."
Tần Vũ Dương theo tầm mắt Liễu Vận Ca nhìn sang, Thạch
Lỗi đang tươi cười nói chuyện với một người đẹp eo thon chân dài, không biết
đang nói chuyện gì, cô gái đẹp kia cách mỗi vài phút liền cười ha ha. Mặc dù
người xưa có viết: "Phàm là nữ tử, trước học lập thân. Phương pháp lập
thân, ngoài việc trong sạch, trinh tiết, trong sạch thì bản thân thanh khiết,
trinh tiết thì bản thân vinh hoa, đi không được quay đầu lại, nói không có hở
môi...", nhưng Tần Vũ Dương phải thừa nhận cô người đẹp kia cười to cũng
thật đáng thưởng thức.
Cô đụng đụng Lãnh Thanh Thu, "Thanh
Thu, sau vườn nhà cậu cháy kìa."
Lãnh Thanh Thu quay đầu liếc một cái, không để ý tới.
Nhưng Tần Vũ Dương rõ ràng cảm giác hô hấp càng sâu của Lãnh Thanh Thu.
Thạch Lỗi lơ đãng vừa quay đầu lại, sau khi thấy các
cô rất nhanh chào tạm biệt người đẹp rồi đi tới.
"Thanh
Thu, em đến đây lúc nào thế?"
Cái vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười
của Lãnh Thanh Thu, "Thôi
mà, Thạch tổng, ngài là cấp cao của công ty, tôi chỉ là một chủ quản nhỏ, không
cần gọi thân mật như vậy, giống như hai ta rất quen thuộc lắm."
Thạch Lỗi ngược lại một chút cũng không để ý sự không
nể mặt của Lãnh Thanh Thu, lập tức hạ thấp thái độ, "Thanh
Thu, anh không phải đã nhận sai rồi sao, anh thật không cố ý gạt em, em đừng
giận nữa. Này, Vũ Dương cũng ở đây, chính cô ấy cũng không muốn nói chuyện này,
anh một đại nam nhân sao có thể lắm mồm được chứ ?"
Tần Vũ Dương rốt cuộc đã biết nguyên nhân, hóa ra là
trách Thạch Lỗi giấu chuyện của cô cùng Cố Mặc Hàm.
"Đúng
rồi, ngài không lắm mồm, còn tôi thì lắm mồm rồi, vậy ngài đi tìm cô nào đừng
lắm mồm đi, đúng rồi, người đẹp vừa nãy kia cũng không sai đâu, có thể cân
nhắc." Lãnh Thanh Thu một mực không tha.
Thạch Lỗi bỗng nhiên túm lấy cánh tay Lãnh Thanh Thu
kéo ra ngoài, Lãnh Thanh Thu hét lên một tiếng, dẫn tới sự liếc mắt của mọi
người, Thạch Lỗi giống như không thấy được ánh mắt của người khác, sải từng
bước về phía trước đem Lãnh Thanh Thu lôi đi.
Lý Thanh Viễn đứng ở đàng xa nhìn một màn này, trong
miệng chép một tiếng, "Thật
là cuống cuồng mà, không thể đợi về nhà sao? Trước mặt mọi người,