
ôn sự của Vương gia trước kia không? Tại sao cuối cùng đều bị hủy bỏ ?”
Ứng Trị trước khi cưới nàng, từng qua một lần đính hôn ước như kết quả hôn ước không bao lâu liền hủy bỏ, đối phương cùng toàn gia nhanh chống rời đi Kinh Thành, Nàng vừa ngạc nhiên vừa tò mò không biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Dạ……” Hỉ Quý cẩn thận nói: “Nô tài nói, xin Vương phi đừng nói lại với Vương gia.”
“Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta cùng Vương gia không cùng một doanh trại.”
Nàng lấy vài nén bạc đưa cho Hỉ quý, nàng rất tin toàn bộ Vương phủ,
tuyệt không một người theo Ứng Trị cùng một trận chiến.
“Lúc trước Vị hôn thê ấy chính mình chạy tới cầu Vương gia đừng cưới nàng.”
“Cái gì?” Nàng vừa sợ vừa tức!
Như thế nào chuyện đồng dạng giống nhau, người khác làm Ứng Trị liền từ
hôn; Nàng đến cầu xin thì Ứng Trị chẳng những không chấp nhận ý nguyện
của nàng mà còn nhanh chống thành hôn, thành hôn sau còn mỗi ngày ghi
hận luôn tìm đến nàng gây phiền toái?
“ Nếu đối với tính tình của Vương gia, vì sao không cùng đối phương dây dưa?”
“Cô nương ấy là một người thông minh.” Hỉ quý vươn lên một ngón tay tán thưởng.
“Trước khi đến đã chuẩn bị tốt, khi nàng ấy nhìn thấy Gia, đầu tiên liền quỳ
sau đó khóc nức nở rồi lại tự ti, liều mạng khen Vương gia có thân phận
cao quý bất phàm, nàng chỉ là nữ tử phàm trần không có đủ tư cách xứng
đôi cũng Vương gia, kính mong Vương gia tâm rộng lượng hào phóng, đáp
ứng nàng nghĩ ra biện pháp từ hôn.”
“…….”
“Vì thế, Vương gia tới cửa Phủ Thưà Tướng khi dễ cô nương ấy vài câu, làm
cho Thừa Tướng chính mình chạy tới cầu Hoàng Thượng, thà rằng từ bỏ chức vụ trở về cố hương, cũng không chịu lại cùng Vương gia có qua lại……”
Nàng nghe Hỉ quý kể lại sau, đã thấy ra nguyên nhân thất bại .
Nàng thua cũng không oan, khi nàng đến cự tuyệt Ứng Trị nàng không có quỳ
xuống, không khóc khóc, không có khinh bỉ chính mình, càng không thừa
nhận Ứng Trị cao quý…… Khó trách hắn lại bất mãn .
Nàng giờ mới nhận ra quả thật binh pháp nói rất đúng biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Lưu lại Hỉ quý, nàng lại hỏi rất nhiều chuyện liện quan đến Ứng Trị một lúc sau mới làm cho Hỉ Quý rời đi.
Nàng hiện tại mới biết được, trong Vương phủ chỉ có nàng một là nữ chủ nhân, Ứng Trị không có thị thiếp.
Trước kia đương nhiên là có người đưa Ứng Trị mỹ nhân ấm giường, nhưng đều bị Ứng Trị xem như hối lộ, khi lâm triều mang đi công khai cáo trạng, từ
đó không ai dám đưa đến“Lễ vật” .
Ngay cả Vinh phi muốn phái người đến hầu hạ, đều phải hỏi ý kiến nhìn đến mặt sắc Ứng Trị.
Ứng Trị thích phong thái tao nhã, nhưng lại thích soi mói người nên cũng không cho người tùy tiện thân cận ở bên cạnh mình.
Ứng Trị cùng với huynh đệ, thân thích không có quan hệ thân mật, ngay cả bằng hữu đều không có……
Nàng nghe Hỉ Quý nói rồi tự mình đánh giá Ứng Trị, bỗng nhiên cảm thấy Ứng
Trị so với mọi người cũng thật đáng thương ── Đường đường một hoàng tử
sống đến ngày hôm nay vẫn không có người thích hắn, thật có vài điểm
bất hạnh.
Ứng Trị như vậy còn cố tình cao ngạo, hoàn toàn không thèm để ý cái nhìn
của người khác, làm cho nàng lại cảm thấy Ứng Trị thật đáng giá kính nể .
Thừa dịp Ứng Trị không ở nhà, bên tai thanh tĩnh, Nàng tìm ra mấy quyển sách mà trước đây Ứng Trị của đưa cho nàng mở ra xem.
“Ách!”
Hắn tự dưng cất chứa sách gì thế này “Xuân đêm người trong mộng” lại còn
mang ra kêu nàng xem, nói nàng phải theo đó học tập chuyện xưa của các
nữ tử.
“Hừm!……”
Sách này, càng xem càng không thích hợp, nữ nhân như thế nào cùng nam nhân
liếc mắt đưa tình, kế tiếp cư nhiên có trắng trợn miêu tả những tư thế
quan hệ thân mật nam nữ.
Nàng càng xem mặt càng tái đỏ, xem một lúc lâu mới ý thức được vội đóng lại quyển sách!
Nàng cảm thấy thẹn đem sách vứt trên mặt đất, trừng mắt nhìn một hồi lâu,
một hơi hít thở thật sâu nhìn bốn bề vắng lặng lại chậm rãi nhặt lên
sách.—— Trốn vào trong một góc vụng trộm xem tiếp.
Một bên sách nói về nữ nhân, nàng một chút cũng không muốn nhìn, nàng chăm chú xem phần nói về nam nhân vì đây là biết người biết ta, biết ta biết người!
Kết quả xem đến gần cuối sách, nàng nghi hoặc, Ứng Trị muốn nàng học hành động dâm như những nữ tử trong sách sao?
Đúng là nam nhân đáng giận!
Cơm chiều qua đi, Ứng Trị trở về.
Nàng thấy Ứng Trị cao ngạo trên mặt có chút nghiêm túc, trong lòng nàng nghĩ đến có lẽ hắn ở trong cung khả năng ra đã xảy ra chuyện không tốt.
“Làm sao vậy?” Nàng không tự giác quan tâm hỏi.
“Hoàng Thượng chuẩn bị đuổi ta đi .”
Ứng Trị cởi xiêm y, gọi người chuẩn bị nước tắm.
Nàng giật mình “Thánh chỉ hạ sao?”
Nàng không nhận ra được Ứng Trị đang vui hay tức giận chỉ nghe được âm thanh đạm mạc.
“Còn chưa có hạ, chính là chuẩn bị, nghe nói đang nghiên cứu địa phương thích hợp
cho ta, mẫu thân phỏng đoán, đại khái sẽ đem đất phía nam phong cho ta.”
Nàng kinh ngạc qua đi, đến sầu não!——–Từ nhỏ nàng sinh trưởng ở Kinh Thành,
không muốn rời đi, nhưng Ứng Trị sớm muộn gì cũng phải đi, trừ phi Ứng
Trị tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu không trước sau cũng sẽ bị Ho