
c của cô. Cô biết mình không thể trở về là mình,
cũng sẽ không trở về là mình.
"Tâm La, nếu như có một ngày, cháu
phải kết hôn, Vương gia chúng tôi, sẽ là nhà mẹ của cháu. Chúng tôi,
chính là người nhà của cháu." Vương Lạc Hành nói ở sau lưng cô. Thôi,
con cháu tự có phúc của con cháu, sau này, hắn sẽ không can thiệp tình
cảm của con trai nữa. Cứ theo nó đi.
Hải Khiếu:
Thấy chữ như mặt.
Đáp ứng anh, nếu như em muốn rời khỏi, nhất định sẽ nói lời từ biệt với anh.
Nhưng, trước khi đi, em lại e sợ, do dự đi hoặc là không đi.
Lo lắng đối diện anh, em sẽ không nỡ đi xa; lo lắng đối diện Anh Nhất, em sẽ không bỏ được khả ái của nó.
Nhưng, em phải rời đi một đoạn thời gian.
Thấy Nhược Diệp, em mới rõ ràng ý thức được, ở trước em, trong tánh mạng của anh tuyệt không chỉ có một người phụ nữ. Lý trí của em nói cho em biết
những thứ kia đều là quá khứ, là quá khứ em không kịp tham dự. Nhưng
tình cảm của em lại làm em ghen tỵ những quá khứ của anh.
Em
nghĩ, gặp anh, em trở nên ích kỷ, trở nên không biết đủ. Giả sử không
thể nhận tất cả tình yêu của anh, như vậy em thà rằng không muốn?
Phát hiện điều này, em không cách nào nhịn được chia sẻ tình cảm của anh với người phụ nữ khác. Đây là kiên trì của em.
Chẳng qua là, em thật sự là không muốn lấy diện mạo này xuất hiện ở trước mắt của anh.
Em như vậy sẽ rất xấu xí?
Cho nên, để cho một mình em đi xa, cũng cho em có thời gian suy tính cẩn
thận, có đầy đủ dũng khí, yêu một người đàn ông anh tuấn như anh không,, có dũng khí có một cuộc tình mới hay không, anh không phải chỉ là bè
cứu hộ của em lúc đang lẩn trốn một đoạn tình cảm cũ.
Anh đang cười em sao? Cười em chỉ biết tránh ra, không biết nhào tới nắm chặt.
Hoặc là, đời này kiếp này em đều không học được chủ động tranh thủ, nhưng
em, cũng sẽ không muốn một người đàn ông nhất định phải chia sẻ với
người khác.
Anh sẽ chờ em trở lại sao? Chờ em hiểu mình đến tột cùng muốn cái gì rồi quay về, sẽ chờ tới ngày đó sao?
Mà, em không ở trong cuộc sống của anh, anh sẽ không yêu người khác chứ?
Cần lên đường, thay em nói tiếng "So long" với Anh Nhất và mọi người.
Khác, tha thứ em dùng phương thức giấy bút viết ra để tạm biết với anh, Hải Khiếu.
Mật Tâm La để lại.
Hải Khiếu mặt không thay đổi xem xong giấy ghi chép của Tâm La để lại cho hắn.
"Nhị gia." Nhậm Thất lo lắng kêu một tiếng. Thần sắc Nhị gia quá mức thâm
trầm, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của hắn giờ phúc này. Là giông tố sắp đến? Hay là núi lở đá mòn?
Bỗng nhiên, Hải Khiếu hắng giọng
phá lên cười, thanh âm hùng hậu vọng về ở trong phòng khách, tất cả mọi
người tại chỗ kinh hãi, bao gồm người giúp việc xuôi tay đứng nghiêm ở
một bên.
Bao lâu không gặp Nhị gia cười điên cuồng ở trước mặt
người như vậy? Ngay cả số lần lạnh lùng nhếch miệng cười như không cười
chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ, Mật tiểu thư để thư lại trốn
đi khiến Nhị gia giận điên lên?
"Nhị gia?" Nhậm Thất thử dò xét kêu một tiếng.
"Tâm La thật sự là cô gái thông minh, không phải sao?" Hải Khiếu không chút
nào để ý sắc mặt quái dị của cấp dưới, dùng ngón tay trỏ phủi nhẹ thư
Tâm La để lại. Cô không phải không ghen tỵ, không phải không để ý.
Nhưng, cô cũng không gây không khóc, lại càng không đẩy trách nhiệm lên
người hắn. Cô chỉ rõ ràng nói cho hắn biết, cô không cần biến thành
người phụ nữ ghen tuông xấu xí, cô muốn chứng thật tâm tình chân thật
nhất của mình.
Sau đó, cô giống như chim bay ra lồng vàng, bay lên trời cao. Vừa không mục đích, cũng không ngày về.
Hải Khiếu tự giễu lắc đầu cười khổ, trời cao rốt cuộc giáng xuống báo ứng,
khiến cho người đã từng tự xưng là vô tình vô tâm thích chơi hoa như
hắn, lại yêu một cô gái không tin hắn. Hắn yêu cô, cô thành tim của hắn, hiện tại hắn nghĩ, chỗ có cô, mới là thiên đường. Mà cô, cho hắn trừng
phạt lớn nhất. Trừng phạt lúc trước hắn không chuyên nhất, không chung
tình. Bởi vì hắn không chuyên nhất, cô mới không đủ lòng tin với hắn.
Mà hắn, nếu như không thể bỏ xuống tất cả lập tức đuổi theo chân trời góc
biển, cũng chỉ có thể đàng hoàng làm một khối đá bồ tát trông mòn con
mắt ở chỗ này.
Tâm La của hắn, không chịu làm cô gái nhỏ hiền
lương thục đức nữa, cô muốn làm người bỏ đi, đổi thành hắn mỏi mắt chờ
người yêu trở lại.
Ha ha, đây coi là phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao?
Nghĩ tới đây, hắn lại cười khe khẽ.
"Chú Toàn, Nhị gia điên rồi." Nhậm Thất cau mày.
"Cũng không phải là một chuyện không tốt." Cả mắt chú Toàn đều là nụ cười.
Bao nhiêu năm chưa từng thấy Nhị gia phát ra nụ cười từ nội tâm.
"Hả? Chuyện gì làm Nhị gia cười đến vui vẻ như vậy?" Đông Trẫm từ ngoài cửa bước đi thong thả vào, hỏi mọi người.
Hải Khiếu thu hồi nụ cười, lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.
"Hì hì, phản ứng của anh không kém Tâm La bảo bối đoán chút nào." Đông Trẫm hết sức bà tám cười nhẹ, căn bản không sợ cử động vô ích của hắn là nhổ lông ngoài miệng con cọp.
"Đông Trẫm ——" Thanh âm lạnh buốt dị
thường êm ái của Hải Khiếu vang lên. "Tâm La đại khái