
ô.
"Đúng vậy a, trước đây thật lâu em đã hướng tới những quốc gia nhiệt tình lãng mạn mỹ lệ kia."
Hắn tìm mọi nơi trong chốc lát, mới xác định.
"Sao lại một mình em? Nhậm Hải Khiếu hay Đông Trẫm đâu? Tại sao không ai cùng em?"
"Thế Chiêu." cô vô lực than nhẹ. "Anh quá khẩn trương. Đây là cuộc du lịch
của mình em, em không muốn bất luận kẻ nào cùng đi. Thế giới của em sẽ
không bao giờ vận chuyển quanh một người đàn ông nữa, em có cuộc đời mà
em phải trôi qua. Coi như sẽ gặp gỡ người khác, cũng không thể khiến em
trở lại như trước. Em – không cần một người yêu chờ em làm bạn em, dẫn
dắt em đi xem thế giới. Dù sao, em đã chờ mong quá lâu. Hiện tại, đổi
thành tự em đi xem thế giới, người yêu em, tự nhiên sẽ đưa ra hai cánh
tay hoan nghênh em lúc em trở về. Mà người không yêu em, em cần gì phải
để ý?"
Hắn sâu sắc nhìn cô một cái, theo cô đi đến quốc gia lãng
mạn nhất, cùng cô ngắm hoa dưới trăng, chẳng bao lâu sau, hắn nên có cơ
hội. Nhưng, hắn xem mình là trung tâm quen, cho là cô sẽ chờ ở tại chỗ.
Nhưng là cô đi ra trước.
Rốt cuộc hắn hiểu ánh sáng trong mắt cô là một loại tỉnh ngộ lớn lên, nhưng không phải vì hắn.
Cô giống một con bướm xinh đẹp, trước ở bên cạnh hắn, ủy khuất cầu toàn,
không chiếm được chất dinh dưỡng cần có, dần dần kết thành một cái kén
tầm thường, sau khi thoát khỏi hắn, hoàn cảnh hoàn toàn mới làm cho cô
nhanh chóng biến chuyển, phá kén ra, hóa thân làm bướm. Sặc sỡ loá mắt
đến khiến người nhìn không chớp mắt, không cách nào quên.
"Em –
không còn yêu anh nữa rồi." Hắn khạc ra kết luận khiến mình tan nát cõi
lòng. Cô, thật không còn thương hắn nữa rồi, đối mặt hắn đã không bao
giờ là cô gái mang theo nhàn nhạt trẻ trung thẹn thùng lệ thuộc vào hắn.
Tâm La ngẩn người, tiếp cô tràn ra mỉm cười tuyệt mỹ, cô làm sao lại không
phát hiện? Thật, không còn thương hắn nữa! Không còn đau đớn mơ hồ không cách nào tự quyết, không còn khổ khổ đè nén lệ trong khi cười.
Không còn tình yêu nữa, thì ra lại có thể nhẹ nhàng, không lưu dấu vết.
Cô muốn vươn tay, vỗ nhẹ vai hắn, nhưng ngước mắt trông thấy vợ chồng Vương gia thì buông tha.
"Thế Chiêu, lệnh tôn lệnh đường đi ra."
Vương Thế Chiêu cũng chuyển mắt nhìn lại, nhìn thấy cha mẹ của mình cặp tay mà đi, liền vội vàng đứng lên nghênh đón.
Tâm La đứng lên tại nguyên chỗ. Mặc dù vợ chồng Vương thị xem thường thân
phận của cô, nhưng dù sao có cam kết với cha mẹ cô, cũng coi như không
tệ với cô. Mà yêu hận rõ ràng rồi, cô cũng có thể thong dong đối mặt họ.
Lúc Vương Lạc Hành đi qua bên cạnh nàng, ngừng lại.
"Các người lên xe chờ ta trước đi." Ông hạ lệnh với vợ con.
Thế Chiêu có chút không yên tâm nhìn Tâm La, nhưng mà vẫn dìu mẹ đi ra ngoài phi trường.
Đôi mắt sắc bén của Vương Lạc Hành nhìn chăm chú vào Tâm La, từ khi con
trai trở về nước, cô dọn ra Vương gia rồi, ông cũng không có nhìn kỹ cô
gái này.
Tâm La cũng lẳng lặng nhìn lại ông.
Một hồi lâu,
ánh mắt của ông trở nên ôn hòa, cô gái này, từ nhỏ liền khéo léo, còn
nhỏ tuổi đã biết xả thân cứu người. Rõ ràng là ân nhân của Thế Chiêu, cô cũng chưa bao giờ dựa vào thân phận này tùy tiện đòi lấy mà an an phận
phận làm người. Thế Chiêu yêu cô ôn nhuận như ngọc, cũng không làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Cô, giống như một viên ngọc đẹp, lẳng lặng
phát ra sức quyến rũ lạnh nhạt lại ưu nhã của cô.
Năm đó ông quá
ích kỷ quá hám lợi, cho là chia rẽ bọn họ là tốt nhất, sau đó biết hủy
đi không được, liền trăm phương ngàn kế ngăn trở cô vào cửa, kỳ vọng cô ở lâu dài không thể phất lên thành Phượng Hoàng, sẽ thức thời chủ động
biết cầu xin đi.
Rốt cuộc, thành kiến của ông và phong lưu của con trai khiến cô phất tay rời đi, tâm nguyện của ông cuối cùng được đền bù.
Nhưng, ông sai thái quá.
Cô được một người khác hiểu được thay đổi cô, khám phá ánh sáng hồn nhiên
thiên thành trên người cô, vốn là con chim tầm thường đã giương cánh
thành thiên nga xinh đẹp.
Mà con ông, lại cuối cùng bỏ lỡ cô gái yêu nhất.
"Tâm La, nếu như có thể, chuyển về ở đi. Năm đó, bác đồng ý với cha mẹ cháu, phải chăm sóc cháu thật tốt. Vương gia, thủy chung thiếu nhân tình của
Mật gia." Nói lại, con trai gần quan được ban lộc có thể có chút hi vọng nhỏ bé.
"Lão gia." cô kêu theo cách gọi quen thuộc từ nhỏ của mình, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.
"Không thể gọi bác một tiếng bác?" Ông cười hỏi. Thiếu chút nữa, cô sẽ là con dâu của Vương gia bọn họ.
"Gọi quen, cũng không biết đổi thành cái gì." Tâm La mỉm cười chắc chắn.
"Tâm La, bác hi vọng cháu suy tính một chút."
Ông già rồi, dần dần bắt đầu đem ý định cùng trọng tâm từ công việc chuyển
dời đến vợ con. Vì con trai, ông nguyện ý thối lui. Xem con trai nổi
điên lao vào công việc vì cô, để quên đi nỗi thống khổ mất cô thì ông
liền muốn tìm cô nói chuyện, nhưng ngại vì mặt mũi, vẫn không có hành
động.
"Lão gia, không thể quay về trước kia. Cháu đã biết nhìn
thế giới, không bao giờ có thể lẳng lặng chờ ở chỗ cũ, si trông nữa." Cô không có ý lừa gạt cụ ông. Vốn không nói, là lễ phép của cô. Bây giờ
nói rồi, là thành thự