Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324193

Bình chọn: 9.5.00/10/419 lượt.

tinh rối mù lên phải có người giải quyết, mà cậu

lại là trợ thủ tốt nhất, xin thứ lỗi cho tôi ích kỷ! An Tiểu Yêu chắp

tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện cho Long Quân An được an toàn. Không có ai tới quấy rầy nữa nên An Tiểu Yêu nằm dài trên giường, không biết

vì sao Long Viêm Dạ lại chọn mình đóng giả làm vợ chưa cưới, còn Mị Âm

Tuyết càng kỳ lạ hơn, mình với anh ta chưa nói chuyện tử tế với nhau bao giờ, tự nhiên lại biến mình thành người quan trọng thế, An Tiểu Yêu

thật nghi ngờ có phải con gái trên thế giới này biến mất hết rồi nên bọn họ mới tranh nhau mình. Bên ngoài có tiếng ô tô, An Tiểu Yêu không cần

nhìn cũng biết đó là Mị Âm Tuyết đi về. Khẽ thở dài, trong lòng An Tiểu

Yêu vẫn còn hơi tức, đẩy cửa đi ra ban công. Sau khi quậy tơi bời, không biết Long Viêm Dạ nghĩ về mình thế nào, nhưng sao mình lại nghĩ đến suy nghĩ của Long Viêm Dạ nhỉ, An Tiểu Yêu đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì lại

thấy xe của Long Viêm Dạ đang đi ra cổng. A, tốt quá anh ta cũng đi rồi, giờ mình không cần lo anh ta sẽ lên xử lý mình rồi, An Tiểu Yêu vuốt

ngực mình, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Chị dâu, chị ngủ chưa? Mau mở cửa cho em đi."

Sao Long Quân An lại lên đây, chẳng lẽ là tìm mình tính sổ sao? Đầu An

Tiểu Yêu đen lại, sau đó ra mở cửa cho Long Quân An. Long Quân An vừa

vào phòng thì ngồi vào ghế, cười như không cười nhìn An Tiểu Yêu. "Hì,

chị dâu, chị thật quá đáng nha. Thời điểm quan trọng như vậy lại đẩy em

ra làm bia đỡ đạn, chị có biết là nếu ánh mắt có thể giết được người thì có lẽ bây giờ em đã phơi xác dưới kia rồi, thật oan uổng nha."

Long Quân An ôm ngực mình giả bộ đáng thương. An Tiểu Yêu nuốt nước bọt chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn hỏi Long Quân An. "À, có phải

Long Viêm Dạ rất tức giận phải không? Mị Âm Tuyết nói gì không?"

"Không phải tức giận không đâu mà là giận điên lên rồi. Chị không thấy

bọn họ đã bỏ đi à? Em tin chị chết chắc rồi, tha thứ cho em vì lần này

em không giúp được gì đâu, chờ anh ấy về nhất định sẽ tặng cho chị một

cái chết thật khó coi cho mà xem."

Long Quân An hù doạ An

Tiểu Yêu nhưng không ngờ An Tiểu Yêu tưởng thật nên khi nghe thấy thế

bèn mở tủ ra ném hết toàn bộ quần áo của mình lên giường. Long Quân An

kéo An Tiểu Yêu lại, trong mắt đầy kinh ngạc.

"Chị định làm gì?"

"Làm gì à, cậu là heo sao? Không thấy tôi đang dọn đồ để bỏ trốn à?

Tranh thủ anh ta ra ngoài, tôi đâu có ngốc mà không chuồn đi lúc này.

Tôi chỉ muốn đi tìm cha cho Bảo Bảo thôi, nên không muốn bị mất mạng

đâu."

An Tiểu Yêu nhét hành lý vào túi. Lúc đầu Long Quân An còn đứng ngơ ra, sau đó phá lên cười. Ha ha ha Nhìn An Tiểu Yêu lúc

này làm Long Quân An không thể nhịn cười, không biết anh mình tìm được

cô nhóc đáng yêu này ở đâu nhỉ. Bị mình dọa đôi ba câu mà đã dọn đồ chạy trốn vì sợ anh mình đuổi giết, Long Quân An mới phát hiện ra An Tiểu

Yêu là người rất trẻ con. An Tiểu Yêu nhìn Long Quân An cười lớn thì tức giận lườm anh ta một cái. Bây giờ mình sắp xảy ra chuyện lớn đến nơi

rồi, đã không giúp mình thì chớ lại còn đứng đó cười nhạo mình, An Tiểu

Yêu liền ném quần áo trên tay mình về phía Long Quân An. "Cười gì hả,

cười đã chưa? Cậu đừng quên nếu tôi có chuyện gì thì sẽ là một xác hai

mạng nha. Thôi, nếu cứ ở đây thì tôi rất sợ, tốt nhất là quay về nhà, ít nhất ở đó không phải ngày ngày lo lắng."

An Tiểu Yêu nói

đến về nhà thì chợt nhớ ra cha mình sẽ bắt mình bỏ cái thai này đi thì

trong lòng hơi do dự. Giờ mình về không phải là chui đầu vào giọ sao?

Không được, mình có chết cũng không về nhà, ném quần áo xuống giường, An Tiểu Yêu ngồi thụp xuống bắt đầu thở ngắn than dài. Long Quân An nhìn

thấy vẻ mặt u sầu của An Tiểu Yêu thì im lặng không cười nữa, sao tự

nhiên chị dâu nhỏ lại có bộ mặt phiền não thế kia. "Chuyện vừa rồi là em trêu chị thôi. Thật ra thì anh trai chỉ là đi làm thôi, không phải do

tức quá mà bỏ đi đâu, chị yên tâm đi. Cười cái coi, nhìn chị cau mày

thật xấu nha."

Bộp ————

An Tiểu Yêu nghiến răng, lấy một cái gối đập vào đầu Long Quân An, nhưng vẫn chưa hả giận nên

nhằm lưng Quân An mà đấm mấy cái. "Cậu thấy dọa tôi vui lắm à, thấy tôi

không có nhà để vế thì sung sướng hả? Tôi ghét cậu!"

"Ai ui, xin tha mạng. Chị dâu ——— Tiểu Yêu ——— em sai rồi, từ nay về sau không dám thế nữa, thật sự rất đau mà ———"

Long Quân An gào khóc, miệng không ngừng cầu xin tha thứ, An Tiểu Yêu

bỏ ngoài tai hết, tay vẫn đấm thêm mấy cái nữa mới hài lòng. Bây giờ

mình đã rất đáng thương rồi mà hắn ta còn coi thường mình, An Tiểu Yêu

thật sự rất muốn đạp cho Long Quân An mấy phát. Thấy An Tiểu Yêu vẫn còn hiếu chiến muốn đánh tiếp, Long Quân An vội lấy tay che mặt, nhận lỗi.

"Em sai rồi, em xin lỗi mà, đừng đánh vào mặt em. Tiểu Yêu, chị vẫn còn tức có phải không, em mời chị bữa trưa coi như chịu phạt được không?"

"Tôi vừa ăn no rồi."

"Vậy thì đi uống trà."

"Chị đây không thích uống trà."

"Vậy em mời chị uống rượu."

"Được, tôi chấp nhận."

An Tiểu Yêu vỗ một phát lên lưng Long Quân An, cái ý kiến này cũng

không tệ. Đã lâu rồi mình không uống, phụ nữ mang


Old school Easter eggs.