
lát lại
chui ra lấy một ly rượu trên bàn rồi lại chui vào. Long Viêm Dạ đứng chờ mãi mà không thấy Tiểu Yêu ra mở cho mình, suy nghĩ một chút liền lấy
chìa khoá dự bị ra để mở cửa. Vừa mở cửa, mùi rượu xộc thẳng vào mũi,
Long Viêm Dạ nhìn vào phòng trên bàn trà có một chai rượu và một ly còn
một chút rượu trong đó, còn An Tiểu Yêu thì đang ngủ ngon lành trên
giường.
Long Viêm Dạ hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại khẽ lắc
đầu, cô nhóc này thật là, chẳng lẽ không biết phụ nữ mang thai không nên uống rượu sao? Long Viêm Dạ cầm chai rượu lên nhìn, cảm thấy nó rất
quen. Rất giống chai mấy năm trước mình đã phải tốn một khoản không nhỏ
để mua, Long Viêm Dạ nhìn chữ ký trên nhãn hiệu của chai rồi suy nghĩ,
chữ ký rồng bay phượng múa này không phải do mình ký lên sao, nhưng hình như hồi ấy mình chỉ mua có một chai mà đã cất kỹ rồi, sao An Tiểu Yêu
có thể tìm thấy nhỉ? Long Viêm Dạ khẽ cau mày ngồi xuống giường, nhìn An Tiểu Yêu.
Long Quân An chui dưới giường nghe thấy tiếng
động trên giường, tay nắm chặt ly rượu, cảm thấy buồn bực trong lòng.
Mình đang làm gì vậy? Sao phải trốn chứ, An Tiểu Yêu cũng đâu phải là
người của Long Viêm Dạ chứ, cho dù có bị bắt gặp mình với An Tiểu Yêu
trên giường thì cũng đâu có gì sai, dù sao An Tiểu Yêu đã chọn mình thì
sao mình phải chui dưới gầm giường mà trốn chứ? Long Quân An cảm thấy
mình thật ngốc nhưng dù nghĩ thế cũng không chui ra.
Long
Viêm Dạ ngồi bên giường thấy chăn gối có chút loạn xạ, trên gối còn có
hai vết lõm, lúc này mặt Long Viêm Dạ trở nên rất khó coi. Long Viêm Dạ
nhặt một sợi tóc dài lên, sau đó nhìn mái tóc ngắn cũn của An Tiểu Yêu
thì đã hiểu bảy tám phần rồi, vén chăn lên thấy An Tiểu Yêu vẫn mặc quần áo chỉnh tề thì Long Viêm Dạ mới khẽ trách.
"Long Quân An, nhất định cậu phải chết ———"
Long Quân An ở dưới gầm giường liền cảm thấy lạnh dọc sống lưng, thầm
than, tiêu rồi, chắc chắn mình bị cuốn vào vòng tranh giành này rồi.
Long Quân An khóc không ra nước mắt, chỉ mong Long Viêm Dạ nhanh chóng
ra ngoài vì tay chân anh đã bắt đầu tê rồi, cảm giác rất khó chịu.
Long Quân An chui trong gầm giường, chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân của Long Viêm Dạ sau đó là tiếng đóng cửa, lúc này phải cố
gắng lắm Long Quân An mới bò ra ngoài được, xoa bóp tay chân đang bị tê
rồi nhìn An Tiểu Yêu đang nằm trên giường. An Tiểu Yêu ơi là An Tiểu
Yêu, lần này em hại chết anh rồi, có khi anh trai anh nghĩ rằng anh
chiếm tiện nghi của em cũng nên. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng
không sạch, Long Quân An khẽ lắc đầu thầm than, dù sao cũng không thể
trốn mãi trong này được, tốt nhất là đi ra ngoài. Long Quân An bèn rón
rén nhón chân đi ra, mở cửa thật nhẹ nhàng nhưng không ngờ vừa thò mặt
ra đã nhìn thấy Long Viêm Dạ đang đứng chờ ngoài cửa. Long Viêm Dạ cười
khẩy, tay khoanh trước ngực, cười như không cười nhìn chằn chằm vào mặt
Long Quân An. "Cuối cùng cậu cũng chịu ra, anh còn tưởng cậu sẽ chui
dưới gầm giường cả đời chứ."
"Ha ha, sao anh biết? Em tìm đồ, tìm đồ thôi ———"
Long Quân An cười khan, khí thế của anh trai mình thật kinh khủng nha,
Long Viêm Dạ đẩy Long Quân An quay lại vào phòng rồi đóng cửa lại, còn
mình thì ngồi xuống ghế chờ Long Quân An giải thích. Long Quân An biết
không thể trốn tránh được nên đành phải ngồi xuống đối mặt với Long Viêm Dạ.
"À, chai rượu kia là do em lấy nên em sẽ mua đền anh chai khác nha."
"Anh không có giận chuyện đó, nhưng em đã làm gì Tiểu Yêu hả?"
"Không có làm gì hết, em thề em chưa có làm cái gì cả, có trời đất chứng giám nha."
Long Quân An vội vàng thề nhưng bị Long Viêm Dạ chỉ ngay ra sơ hở.
"Em không làm gì? ! Vậy tại sao quần áo lại thành ra như vậy hả? Còn
nữa, không phải em nằm trên giường Tiểu Yêu ư, vậy mà dám nói không làm
gì."
Long Viêm Dạ chỉ ra những chứng cứ buộc tội Long Quân
An, nhưng đúng lúc hai anh em đang nói chuyện thì An Tiểu Yêu tỉnh lại.
Trời ạ, muốn ngủ một giấc cũng không được yên, thật là xui xẻo mà, kêu
ca xong thì An Tiểu Yêu chú ý đến cuộc nói chuyện của Long Viêm Dạ với
Long Quân An, hình như họ đang nói đến mình thì phải? Hình như Long Viêm Dạ đang hỏi Long Quân An đã làm gì mình nên An Tiểu Yêu vội mở mắt nhìn hai người đàn ông đang ngồi trong phòng mình. Long Viêm Dạ nhanh mắt đã phát hiện ra An Tiểu Yêu đang ngồi dậy, còn Long Quân An quay lưng về
phía giường thì vẫn nói liên hồi không dứt, hình ảnh Long Quân An trong
mắt An Tiểu Yêu là: tóc tai thì rối tung, áo thì bị xé rách không thể
che thân, tay thì xách giầy. An Tiểu Yêu nhìn bộ dạng thảm hại của Long
Quân An rồi lại nghĩ đến những lời nói của bọn họ vừa rồi thì trong lòng suy nghĩ, dù mình có hơi để ý tới anh ta nhưng cũng không nên sử dụng
cách hèn hạ để chiếm tiện nghi của mình chứ, An Tiểu Yêu cảm thấy tức
giận nên lấy gối đập liên tục vào người Long Quân An.
"Đồ
lưu manh, dám sàm sỡ tôi hả, cậu muốn chết hả. Chẳng trách tự nhiên cậu
lại tốt bụng mời rượu tôi, tôi đánh chết cậu ———"
Đầu Long
Quân An liên tiếp bị gối đập xuống, Long Quân An đáng thương không nghĩ
mình lại bị